Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
Màn hình điện thoại hắt ánh sáng xanh lá họ, vậy mà vẫn cứng miệng bảo:
“Không phải đâu, tôi đang chứng khoán đấy.”
Ngụy Hàn Châu nhắn liên tục, hỏi tại sao tôi không chơi đùa với cậu ta .
Tôi trả lời:
【Tôi sẽ không hành hạTrần Xán . Vậy nên cũng không cần đùa giỡn với cậu .】
Ngụy Hàn Châu trả lời trong loạn:
【Không! Bảo bối! em đùa giỡn tình cảm anh, óc anh toàn là em, tất cả chỉ là em. Giờ không em, óc anh trống rỗng lắm. Em có thể… đùa giỡn anh thêm lần không?】
Trần Xán cũng hỏi sao tôi không trả lời nó .
Tôi không nói , chỉ chặn nó.
Chặn xong… tôi mới nhớ tiền hoạt tháng này nó trong tay tôi.
Tối hôm , trong ký túc nam có linh hồn đàn ông tan nát
Sau tách ra với Ngụy Hàn Châu, tôi cũng thấy hơi buồn.
Chủ yếu là… hiện giờ chưa gặp ai đẹp trai bằng cậu ta.
biết tâm trạng tôi không tốt, nên ba mẹ tôi dù đang du lịch cũng đổi lịch trình để ghé thăm tôi.
Tôi đang ôm mẹ nũng thì bất ngờ thấy Trần Xán và Ngụy Hàn Châu từ xa tới, trông y con ma thất tình.
Vừa thấy ba mẹ, Trần Xán nước mắt chảy ròng, hoàn toàn quên lời dặn tôi, lao tới ôm lấy ba tôi, kích động kêu:
“Ba ! Ba không biết dạo này Diệp Chiêu Nhiên hành con thế nào đâu!”
Nó chưa kịp bắt kể tội tôi thì Ngụy Hàn Châu kế bên đã lạnh , khó tin hỏi:
“Cậu gọi chú ấy là ? người đã thân mức gọi ba ?”
Trần Xán ánh mắt khủng bố cậu ta dọa sợ:
“Không gọi ba… thì gọi ?”
Ngụy Hàn Châu im vài giây:
“ theo đuổi cô ấy mà cậu gọi người ta bằng ba luôn , đúng là mất ! Nhưng cậu thì tôi cũng !”
anh ta quay sang gọi ba tôi:
“Ba! Con là Ngụy Hàn Châu, lần gặp ạ!”
Ba tôi hô mức sởn gai ốc, nhìn cậu ta đầy hốt.
Trần Xán gào :
“Cậu điên !? Đây là ba tôi!“
Ngụy Hàn Châu đẩy Trần Xán qua bên, ôm luôn ba tôi vào lòng.
Tôi và mẹ chỉ biết c.h.ế.t lặng.
Trần Xán lúc này y đứa con vô năng, chỉ có thể nhìn Ngụy Hàn Châu kéo ba mẹ tôi , hăng hái giới thiệu quanh trường cho họ.
Nó tức mức nghiến răng, quay sang tôi hỏi:
“Chị nói Ngụy Hàn Châu có bệnh không!?”
Tôi trầm ngâm:
“Có khả năng… cậu ta vẫn em là tình địch. Hay thôi, mình nói thật cho cậu ta biết?”
Lần này lượt Trần Xán sợ phản đối:
“Nói ra chuyện chúng ta là chị em ruột… thì xấu hổ chẳng khác giữa quảng trường hét : Tôi là thằng não phẳng đây!.”
…Thế thì bó tay.
Nguyên một ngày hôm , Ngụy Hàn Châu phục vụ ba mẹ tôi tận tình, rót trà, hỏi han, săn sóc đủ kiểu.
Ba mẹ tôi ban sợ xanh cuối cùng là vẫy tay tạm biệt Trần Xán sắp rời xa đứa con ruột thất lạc nhiều năm.
Trần Xán quá, chạy chơi trò thân thiết với Ngụy Hàn Châu để giành vị trí.
mức mẹ tôi phải kéo tôi ra hỏi nhỏ:
“Chiêu Nhiên, thằng Hàn Châu… nó có phải thích em trai con không? Không sao đâu, con cứ nói thật, ba mẹ thoải mái lắm.”
Tôi nhìn mẹ với gương phức tạp:
“Không… anh ta thích người khác cơ.”
Mẹ tôi hốt :
“Đừng nói với mẹ là nó thích ba con nhé!?”
Tôi:
“Mẹ nói bậy con vứt hết đống tiểu thuyết song nam chủ mẹ đấy.”
Sau ba mẹ , không biết người kia bật công tắc mà bắt tranh nhau ch.ó liếm.
Trần Xán sợ Ngụy Hàn Châu cướp vị trí đệ t.ử trung thành nhất, Ngụy Hàn Châu sợ Trần Xán cướp tôi.
Giờ ai cũng biết tôi có con ch.ó liếm.
Ở đâu có Trần Xán, ở có Ngụy Hàn Châu.
Tôi mệt muốn c.h.ế.t, nên nhân dịp Quốc Khánh đã trốn nhà vài hôm.
Lúc tôi chuẩn tàu, Ngụy Hàn Châu đưa tôi ra ga, mắt đỏ hoe:
“Em bỏ anh… là Trần Xán sao?”
Tôi đáp:
“Không phải.”
Anh ta không tin:
“Nếu Trần Xán thì… thật ra anh…”
Cậu ta do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra:
“Thật ra… anh có thể người thứ ba. người ta nói : Đạo nhất, nhất nhị, nhị tam, tam vạn vật…”
“Anh tin rằng… nếu ba chúng ta ở bên nhau… nhất định có thể vượt qua áp lực dư luận, tạo ra một thế giới mới.”
…???
Đúng em tôi nói… Ngụy Hàn Châu thật sự điên .
Khó khăn lắm mới trốn Ngụy Hàn Châu hồn ma vất vưởng, tôi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày liền.
Không có Ngụy Hàn Châu, tôi và Trần Xán trở kiểu hoạt cũ.
nó đang chơi với mấy anh người yêu cũ tôi thì nhận điện thoại tôi gọi :
“ ngay, chị có chuyện quan trọng muốn em .”
“Chuyện vậy?”
“ nhà nói.”
Trần Xán chạy , thấy tôi đang nằm dài trên sofa TV và ly trà sữa đặt trên bàn.
“Chị , giờ nói chứ?”
Tôi nói:
“Cắm ống hút vào giúp chị.”
Trần Xán ngây người yên suốt năm phút.
Sau hỏi:
“Chị … cuối cùng chị cũng liệt hả?”
Nhưng nó vẫn cắm ống hút, cung kính đưa trà sữa tận miệng tôi.
Biết hôm nay không chơi , nên nó thay luôn đồ ngủ, ngồi TV chung với tôi.
Nửa chừng mỗi đứa muốn một bộ khác nhau, nên chị em đ.á.n.h nhau một trận.
Đúng lúc có tiếng gõ cửa.
Trần Xán vừa nói “Ai vậy?” vừa mở cửa.
Cửa vừa mở ra… Ngụy Hàn Châu ngay .
“Chiêu Nhiên, anh hy vọng em suy nghĩ chuyện chúng ta… Trần Xán? M* nó, sao cậu ở đây!?”