Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Ngoài dự liệu ta, Lục Thời Thanh không trốn trong phủ Thừa tướng một tháng như thường lệ, lại vác cặp mắt gấu trúc, sai tiểu đồng khiêng theo rương vàng bạc châu báu quỳ thẳng trước mặt phụ thân ta.
“Thưa Tướng quân, tiểu sinh khẩn cầu người thu nhận một lạy!”
Phụ thân ta chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thấy tiểu nhi phủ Thừa tướng quỳ rạp dưới chân mình, đã cười không khép được .
Lục Thời Thanh dập đầu ba cái thật vang, rồi nâng nóng quá đầu, trịnh trọng dâng lên:
“Sư phụ trên cao, xin mời người nhận bái sư đồ nhi!”
ta thì lại nghe thấy âm mưu đen tối trong hắn:
[He he, chiêu chủ lực chính là: gần nước thì hưởng trăng trước!]
Trăng?
Trăng nào? Ai là trăng?
Ta lặng lẽ quay đầu nhìn sang Quân Hàn, rồi bỗng nhiên đập “bộp” một cái!
Ta hiểu ra rồi!
Chẳng lẽ là… nhắm Quân Hàn!?
Cha ta do dự một lúc lâu, trong khi Lục Thời Thanh vẫn giơ cứng đờ giữa không trung.
khi trong hắn run rẩy làm tràn ra ngoài, cha ta cuối cùng cũng cười ha hả, đón lấy , ừng ực uống một hơi cạn sạch.
Rồi hùng hồn cất tiếng:
“Ngoan đồ nhi, mau đứng lên!”
7.
Lục Thời Thanh đúng là… rất cách tự chuốc đòn.
Ba ngày một , hắn chủ động đi tìm Quân Hàn để tỉ thí, nào cũng đánh cho mặt mũi bầm dập, mưa gió chẳng quản, chí không đổi, không lay.
Hôm nay, Lục Thời Thanh lại đánh ngã sõng soài dưới đất, mặt bụi bặm, nằm luôn trong bùn không bò dậy nổi.
Thấy hắn thảm quá, ta đành chìa ra kéo, thuận tiện ngồi xổm xuống, gỡ cái mảnh cành cây dính trên mép hắn.
Tặc lưỡi:
“Lục Thời Thanh, hà tất khổ như vậy.”
Lục Thời Thanh định hé nói gì đó, ai ngờ động vết bên môi, đau mức nhe răng trợn mắt, rên không thành tiếng.
Ngay cả Quân Hàn cũng hơi thấy ngại, bước tới đưa cho hắn một bình sứ nhỏ:
“Thuốc trị .”
Lục Thời Thanh không nhận, trong thì đã nở hoa:
[Hu hu hu~ dịu dàng quá đi mất, ta yêu c.h.ế.t mất thôi!]
Thôi xong rồi… ta hiểu rồi.
Cái là gì?
Là tình yêu đó!
8.
Ta hỏi Quân Hàn nghĩ gì về Lục Thời Thanh.
Quân Hàn nhíu mày:
“Thể chất yếu bẩm sinh, dù sau có chăm rèn luyện cũng khó trở thành cao thủ võ học.”
Ta nháy mắt với y:
“Không ta hỏi cái đó. ta là… ngươi đối với hắn… chẳng có chút nghĩ nào khác sao?”
Quân Hàn mặt mờ mịt:
“Hả?”
Ta hiểu rồi.
Xem ra là Lạc Thần cố , “Tương nữ” vô tình a.
Lúc thấy Lục Thời Thanh lại kiên trì bám riết tới, ta lắc đầu, vỗ nhẹ vai hắn:
“Đáng thay.”
Lục Thời Thanh mờ mịt:
“ cái gì cơ?”
Ta thở dài vị:
“Ép duyên thì không có quả ngọt đâu.”
Lục Thời Thanh sửng sốt.
rất nhanh, hắn liền mím môi xấu hổ:
“Ngươi… đều cả rồi?”
Ngay sau đó, ta lại nghe thấy hắn lặng lẽ bổ sung trong :
[Xem ra ngày ngày tìm giao đấu đúng là có hiệu quả! bắt đầu thông suốt rồi!]
Ta lại càng cảm thấy buồn thay cho hắn.
Lục Thời Thanh đang xấu hổ chưa nguôi, thấy ánh mắt ta nhìn mình thì đột nhiên bất mãn:
“Sao ngươi nhìn ta kiểu đó? Ngươi đang hại ta?”
Hắn lập tức trở mặt.
Rõ ràng mặt tủi thân, cứ như con mèo giẫm đuôi, lông dựng đứng cả lên, nhe răng trợn mắt, chìa cái vuốt con con ra như sắp vồ người.
[ – .]
Ta cười gượng, vươn xoa đầu hắn dỗ dành:
“Đừng giận ~ cố lên nhé, ta ủng hộ ngươi đó!”
Lục Thời Thanh nhìn ta, lại bắt đầu ngại ngùng, đôi mắt sáng long lanh lấp lánh.
Tên … mắt đẹp ra phết.
Ta buột thở dài:
“ ngươi là một cô nương thì…”
Hắn mắt càng sáng:
“Thì sao?”
Ta nói:
“Thì cũng xinh phết.”
Hắn đột nhiên móc ra một con d.a.o găm, mặt vẻ xúc phạm.
Ta há hốc , vội nhón chân lao tới cản:
“Chúng ta không chơi kiểu đó! Ta nói là ‘cô nương’, không ‘thái giám’! Ngươi động thủ thật, nhà ngươi tuyệt hậu thì phụ thân ngươi lôi nhà ta ra c.h.é.m mất!”
không sao hắn phản ứng cực nhanh, phập một cái, rạch ngay một đường trên mặt mình.
Hai giọt m.á.u nhỏ lăn ra… ít tới mức không thèm chảy xuống nổi.
Ta đứng hình.
Má nó, ta đánh giá cao hắn rồi.
Hắn hai giọt máu, nghiêm túc nhấn mạnh:
“ là nam hán! là nam hán!”
Ta móc móc lỗ tai.
Được rồi… ngươi là… nam hán.
9.
Lục Thời Thanh bắt đầu hành xử ngốc nghếch, suốt ngày lượn lờ quanh Quân Hàn.
Quân Hàn cũng bắt đầu thì thào:
“Lục công … hôm nay sao vậy?”
Ta đoán:
“Chắc là có tình với ngươi?”
Lục Thời Thanh nghe thấy, mặt đỏ bừng, hai chống nạnh, nghiêm giọng phản bác:
“Nói bậy nói bạ! anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, sao có thể thèm muốn ‘nương ’ kẻ khác chứ!”
…
Vậy ngươi đỏ mặt làm gì?
Ta nghi ngờ năm đó khi Lục phu nhân sinh Lục Thời Thanh chắc chắn là hôn mê bất tỉnh, nhân lúc đó có kẻ đánh tráo hài , tráo nhầm luôn đứa trẻ ngốc nhà người ta về.
Bằng không, Lục Thời Thanh sao chẳng di truyền được chút thông minh nào từ Lục Thừa tướng?
Hắn tưởng cứ bám dính lấy người ta là sẽ giành được trái tim họ.
Ngây thơ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cuối cùng, Quân Hàn nghiêm túc nói với ta:
“Ngươi nên tránh xa Lục Thời Thanh một chút, hắn… không bình thường.”
Ngay hôm sau, Lục Thời Thanh lại lén kéo ta góc, mặt đỏ như gấc, lí nhí hỏi:
“… một người, thì nên làm gì?”
Ta cảm thấy mắt nhìn người hắn cũng không tệ, hỏi đúng người.
Bèn dạy hắn:
“ một người, bám riết thì không ăn thua. Ngươi học cách ‘kéo thả’.”
Lục Thời Thanh ngơ ngác:
“‘Kéo thả’ là sao?”
Ta búng đầu hắn cái “cốc”:
“Ngươi ngốc thật hả? Ngươi cứ dính lấy Quân Hàn như sam, người ta chưa kịp ngươi đã phát chán rồi.”
Hắn bĩu môi, cứng mồm:
“Nói bậy, sao có thể một nữ nhân trông như nam nhân cơ chứ!”
Khi nói câu đó, hắn đứng rất gần ta, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, vẻ mặt chính khí.
Thế trong hắn lại đang gào:
[ thật đẹp… dám gả cho người khác, ta nhất định cướp về nhốt lại, để cả đời cũng không xuống nổi giường!]
Ờm…
Đây chính là truyền thuyết về cái gọi là “ chối tim khai” sao?
, ngươi Quân Hàn thì cứ theo đuổi đàng hoàng, ai lại đòi cướp dâu người khác?
Ta nhìn chằm chằm Lục Thời Thanh, nhìn mức hắn chột dạ, nuốt nước bọt ừng ực.
Ta lạnh lùng cảnh cáo:
“ ngươi dám làm ra chuyện gì khiến ta mất mặt… ta sẽ rải tro cốt ngươi khắp thiên hạ.”