Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn không nói gì nên ta bặm môi tiếp lời:
“Việc đồng áng trong nhà cũng cần có người làm. Ta bèn dùng giao châu ngươi để lại, lên phố thuê một nam nhân biết làm việc…”
Nhưng không ngờ, nam nhân này càng dùng càng thuận tay, vừa siêng năng lại không lười biếng.
So với Lục Nghiên Tu lúc trước còn dùng tốt hơn nhiều.
Ban đầu, ta thuê chàng vẫn phải trả công.
Một ngày nọ, khi nhìn thấy con gái của bà Vương nhà bên cạnh rước một chàng rể đến ở rể, ta liền nghĩ ra cách tiết kiệm tiền này.
Càng kể, ta càng hứng chí, thậm chí còn muốn tự vỗ tay cho sự thông minh của mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Lục Nghiên Tu đang ngày càng lạnh lẽo.
Ngược lại, nữ tử áo đỏ ấy lại bật cười phá lên, nàng mở miệng cắt ngang câu chuyện của ta:
“Thật tốt quá, Nghiên Tu, trước đây chẳng phải chàng còn băn khoăn làm sao cắt đứt với nàng ta sao? Hiện giờ nàng ta đã là thê tử của kẻ khác, số giao châu chàng tặng cũng đủ để nàng ta sống cả đời không lo ăn mặc. Từ nay tiền duyên chấm dứt, không còn vướng bận gì nữa, thật tốt!”
Đúng vậy, nghe qua thì đúng là không còn vướng bận gì nữa.
Dù sao đống giao châu đó thật sự rất đáng giá.
Lục Nghiên Tu nhìn sang Thẩm Thính Lan đang đứng bên cạnh ta với ánh mắt lạnh lẽo.
“Đúng vậy, xem như chúng đã giúp ta giải quyết một đại sự trong lòng.”
Nói xong, hắn giận dữ vung tay áo làm cả túi giao châu bị ném xuống đất.
Lục Nghiên Tu phẫn nộ rời đi.
Nữ tử áo đỏ cũng không ở lại, nàng mỉm cười theo hắn rời khỏi.
Ta ngồi xổm xuống đất nhặt giao châu.
Thẩm Thính Lan đặt chiếc gùi xuống, chàng thở dài một hơi rồi cúi người kéo ta đứng lên.
“Vạt váy nàng bị bẩn rồi kìa.”
Ta nhìn Thẩm Thính Lan cúi người phủi sạch bụi trên váy mình thật lâu.
Khi chàng ngẩng đầu lên, ta mỉm cười, mắt cong thành hình trăng khuyết:
“Phu quân, chàng thật tốt.”
Mua thật đáng giá!
3
“Hắn đối xử với nàng không tốt sao?”
Ta mải cúi đầu đếm giao châu.
Hóa ra, những hạt trân châu này được gọi là giao châu!
Năm mươi ba hạt, không nhiều cũng chẳng ít.
“Cũng tốt, chỉ là cách tốt khác nhau.”
Thẩm Thính Lan đỡ ta đứng dậy, chàng khẽ vén những sợi tóc rũ trên mặt ta ra sau tai.
Sau đó, khóe môi chàng nhếch lên một nụ cười.
“Khác thế nào?”
Ta ngẫm nghĩ, lại nhìn kỹ gương mặt còn yêu nghiệt hơn cả Lục Nghiên Tu của chàng rồi nói:
“Phu quân, chàng có đói không? Ta hơi đói rồi.”
Chàng đưa tay chạm nhẹ lên đầu mũi ta, sự cưng chiều trong ánh mắt như sắp tràn ra ngoài.
“Ta ở nhà đã chuẩn bị sẵn những món nàng thích, chúng ta đi thôi.”
Ta háo hức bám lấy cánh tay chàng, cùng chàng rời đi.
Ta đã lâu không quay lại căn nhà tranh này.
Hôm nay đến cũng chỉ để nhặt nhạnh vài món đồ cũ.
Gặp lại Lục Nghiên Tu ở nơi đây thật sự là ngoài ý muốn.
Nếu hắn bước vào trong gian nhà sẽ thấy trong đó còn có bài vị ta khắc cho hắn.
Thẩm Thính Lan hỏi ta, hắn tốt ở điểm nào?
Ta không phải không muốn trả lời, mà ta thực sự là nhất thời không thể kể rõ những điều tốt mà Lục Nghiên Tu dành cho ta.
Nếu buộc phải nói ra một điều, thì có lẽ là khoảng thời gian có hắn bên cạnh, ta không cảm thấy quá cô đơn nữa.
Căn nhà tranh này trước kia chỉ có ta và phụ thân sống chung.
Nhưng phụ thân ta nghiện rượu, ông dùng cả ngày để ôm lấy vò rượu nói chuyện, chẳng buồn trò chuyện với ta.
Ông đối xử với vò rượu còn thân thiết hơn với ta.
Hiếm khi ông tỉnh rượu thì sẽ lên núi săn bắn, mang về những con gà rừng để làm mồi nhắm.
Thấy ta ủ rũ cúi đầu trông rất tội nghiệp, ông sẽ xé một miếng da gà cho ta ăn.
Ta nhìn phụ thân cười ngọt ngào.
Ông vui vẻ lại thưởng cho ta một chiếc đầu gà ông vừa gặm xong.
Mỗi lần như thế nếu bị bà Vương ở nhà bên nhìn thấy đều mắng ông một câu:
“Thật là tội nghiệt!”
Ta không hiểu vì sao phụ thân lại mang tội nghiệt.
Cũng không hiểu vì sao bà Vương lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của ta với ánh mắt xót xa.
Năm ta bảy tuổi đã bị một trận sốt cao suýt cướp đi tính mạng.
Phụ thân ra ngoài xin rượu uống, vì lời lẽ không đúng mực mà bị người ta đánh chết nơi đầu hẻm.
Ta nằm trên chiếc giường gỗ suốt mấy ngày, mãi đến khi con gái bà Vương – Gấm Hoa phát hiện ra thì ta mới cứu được mạng sống.
Nhưng di chứng để lại khiến đầu óc ta chậm chạp hơn người thường.
Lúc nhặt được Lục Nghiên Tu, hắn không chỉ mất trí nhớ mà toàn thân còn bê bết máu, y phục rách nát, chỉ có chiếc khăn tay thêu tên mình được hắn ôm chặt trước ngực.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn đầy vết thương, bộ dáng thảm hại vô cùng ấy trông chẳng khác nào con chó vàng gầy còm mà Gấm Hoa nuôi.
Ta muốn giữ hắn lại để nuôi dưỡng nhưng ta không có tiền.
Ta định coi như không nhìn thấy mà đi vòng qua hắn, nhưng hắn lại túm chặt lấy vạt váy của ta.
“Buông tay! Ta chỉ có mỗi bộ váy đẹp này thôi!”
Hắn không chỉ không buông mà còn thở dốc từng hơi, ánh mắt càng lúc càng hoảng hốt.
“Đưa ta đi.”
Nói xong, hắn ngã quỵ trước chân ta.
Ta sợ hắn chết ngay trước mặt mình, sợ người khác hiểu lầm là ta hại hắn, càng sợ bị gọi lên nha môn chịu phạt.
Đợi mãi đến khi trời tối, ta nhìn quanh quất không thấy bóng người nên đành trợn tròn mắt, lén lút kéo hắn về nhà.
4
Lục Nghiên Tu thật khó nuôi.
Cơm ta nấu hắn không thích ăn.
Không phải chê bẩn thì cũng nói khó nuốt đến mức buồn nôn.
Ta đỏ mặt thử nếm một miếng, thấy cũng đâu tệ lắm.
Hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt như sắp nôn ra.
“Ngươi lớn lên bằng những thứ này sao?”
Ta gật đầu.
Hắn ra vẻ đã hiểu:
“Thảo nào lại ngốc nghếch thế này.”
Người nói ta ngốc nhiều lắm rồi, thêm một lời của hắn cũng chẳng đáng bận tâm.
“Ngươi chờ một chút, ta đi rồi về ngay.”
Ta bưng bát của hắn bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, ta đã trở về từ nhà bà Vương.
Ta chạy rất nhanh vì sợ cơm canh nguội lạnh.
Những giọt mồ hôi trên trán chảy xuống má nhưng ta cũng chẳng buồn lau.
“Ngươi ăn cái này đi, bà Vương nấu rất ngon!”
Hắn nhìn ta thật lâu rồi đưa tay nhận lấy bát, không nói thêm lời nào.
Cứ như vậy, bà Vương nhanh chóng biết chuyện ta nhặt được một nam nhân về nhà.
Bà lén nhìn qua cửa sổ vài lần, rồi thỉnh thoảng lại chặn ta lại trên đường khi ta đang đi bán tàu hủ.
“Giang Mãn, nam nhân mà ngươi nhặt về sao chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi? Sao hắn không giúp đỡ gì ngươi?”
Ta nghĩ đến đôi tay trắng trẻo của Lục Nghiên Tu, chúng còn mịn màng hơn cả tay ta.
Nếu bắt đôi tay ấy cùng ta bán tàu hủ thì quả là lãng phí.
Ta ngẩng đầu, nở nụ cười thật tươi với bà Vương.
“Ta lo việc bên ngoài, hắn lo việc trong nhà!”
Bà Vương nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc.
“Ngốc thật! Nhà nào có nam nhân tốt lại trốn sau lưng nữ nhân mà sống chứ?”
Ta không đáp, chỉ cười ngây ngô với bà.
Những chuyện ấy ta vốn không mấy bận tâm.