Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Khi đuổi kịp rồi, chàng liền ôm chặt lấy ta vào lòng.

“Ngốc quá, mái nhà mất thì ta dựng lại là được, nếu nàng bị thương thì biết làm sao đây?”

Ta ngơ ngác nhìn Thẩm Thính Lan.

Rõ ràng đều là lời nói mắng ta ngốc, nhưng dường như có điều gì đó không giống.

Mưa tạt ướt cả ta và chàng.

Ta cười cười, rút từ trong ngực ra những hạt giao châu.

“Thẩm Thính Lan, không cần chàng dựng đâu. Ta có tiền, ta nuôi chàng có được không?”

“Chỉ là… chỉ là chàng đừng rời xa ta, có được không?”

Đừng giống như Lục Nghiên Tu bỏ lại ta mà đi, có được không?

Những lời này ta giấu nhẹm trong lòng không dám nói ra.

Bởi sau khi Lục Nghiên Tu rời đi, ta buồn đến mức không thể ra quán bày hàng.

Gấm Hoa thấy ta không đi bán tàu hủ nữa bèn tìm đến nhà.

Nhìn vào nhà không thấy bóng dáng Lục Nghiên Tu, nàng dường như hiểu ra điều gì.

Gấm Hoa dùng móng tay sắc nhọn cọ vào đầu ta, mắng ta không biết khôn ra:

“Giang A Mãn, nam nhân càng đẹp càng biết ăn người không nhả xương! Đừng có đem hết tâm tư chân thật của mình mà kể tuốt tuột cho người ta biết, nhớ chưa!”

Thẩm Thính Lan rất tháo vát.

Khi thuê chàng, trong mười nam nhân, chàng không phải người khỏe nhấtnhưng lại là người đẹp nhất.

Ta không nhịn được mà lòng dạ lại xao xuyến đôi chút.

Ngày ta nói muốn thành thân với Thẩm Thính Lan, Gấm Hoa nhìn ta bằng ánh mắt không thể cứu chữa nổi.

Sau đó, nàng chỉ tay vào mặt Thẩm Thính Lan, lớn tiếng dạy bảo:

“Đầu óc A Mãn không lanh lợi, nhưng nàng đối đãi với người khác rất tốt.”

“Tên tiểu bạch kiểm trước đây không ra gì, lúc đi ta không kịp nhìn mặt.”

“Nếu ngươi dám bỏ rơi A Mãn, lão nương nhất định đánh cho ngươi nát mông!”

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, kéo Gấm Hoa ra.

Không ngờ, Gấm Hoa ngày thường hay đối đầu với ta mà nay lại bênh vực ta như vậy.

8

Ta đã quen dậy sớm nấu cơm, nhưng phát hiện Thẩm Thính Lan còn dậy sớm hơn cả ta.

Ta vừa tỉnh giấc thì  chàng đã mang cơm nước vào nhà.

Ngửi thấy mùi thơm, bụng ta không nhịn được kêu rột rột.

Chàng nhìn ta với ánh mắt đầy cưng chiều:

“A Mãn, mau lại ăn cơm.”

Ta nhìn một bàn thức ăn, trên đó thậm chí có cả một con cá, ta không khỏi trợn tròn mắt.

“Cá ở đâu ra vậy?”

Thẩm Thính Lan đưa tay xoa đầu ta:

“Sáng nay ta ra sông bắt.”

Ta nhìn chàng đầy kinh ngạc.

“Phu quân, chàng giỏi quá!”

Không chỉ biết chẻ củi, tính toán, nấu cơm, thêu thùa, giờ còn biết bắt cá.

Chàng nheo mắt cười:

“Mau ăn đi.”

Ta gật đầu thật mạnh, cúi xuống ăn ngon lành.

“Ăn xong, chúng ta đi chợ mua thêm hai bộ y phục.”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên:

“Ta không cần nhiều y phục đến thế.”

Thẩm Thính Lan ghé sát lại gần:

“A Mãn không hiểu rồi. Thành thân không chỉ là gọi một tiếng phu quân là xong.”

“Còn phải mặc hỷ phục, che khăn voan đỏ, uống rượu giao bôi… khụ khụ… còn phải động phòng nữa.”

Mặt ta đỏ bừng.

Động phòng!

Ta nghe Gấm Hoa nói qua rồi!

Hôm đó ta bảo nàng rằng ta và Thẩm Thính Lan đã thành thân.

Gấm Hoa hí hửng chạy tới hỏi ta:

“Thẩm Thính Lan có giỏi không?”

Ta nhìn nàng cười đầy vẻ gian xảo, nhưng không hiểu vì sao nàng lại cười.

Thẩm Thính Lan tất nhiên là giỏi!

Chàng biết làm mọi việc, từ giặt giũ, xay đậu, gánh hàng, tất cả hắn đều tranh làm giúp ta.

“Giỏi lắm! Rất giỏi!” Ta gật đầu mạnh mẽ.

Gấm Hoa không biết nghĩ gì mà bật cười ha hả, ôm bụng xuýt xoa.

À, đúng rồi, Gấm Hoa đang mang thai!

Ta nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Thẩm Thính Lan:

“Phu quân, chàng động phòng có giỏi không?”

9

Nước trong miệng Thẩm Thính Lan bất ngờ phun ra ngoài.

Gương mặt chàng thoáng đỏ bừng, nhuốm chút xấu hổ.

“A Mãn, đến lúc đó nàng sẽ biết.”

Ta vốn là người hiếu kỳ.

Lời nói của chàng càng khiến ta tò mò hơn nữa.

Ăn vội vài miếng cơm, sau đó ta liền kéo chàng ra chợ.

Đến tiệm may, ta mới biết chàng đã nhờ chủ tiệm chuẩn bị hỷ phục từ trước.

Ta nhìn chàng bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Phu quân, chàng lấy đâu ra tiền để mua loại vải đắt tiền này?”

Chàng mỉm cười nhẹ nhàng:

“Con trai trưởng của thôn trưởng đang cần một tiên sinh dạy học, ta liền thử đến nhận việc.”

Nghe vậy, ánh mắt ta nhìn chàng lại thêm phần ngưỡng mộ.

Sống chung lâu như vậy, ta chỉ biết Thẩm Thính Lan thông minh hơn ta rất nhiều, nhận biết được không ít chữ nghĩa.

Nhưng ta không ngờ chàng còn có thể làm tiên sinh dạy học.

Không trách được dạo gần đây ngày nào chàng cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm rồi tới tối mịt mới về.

Khi hỏi chàng, chàng chỉ bảo là kiếm thêm việc làm.

Ta muốn nói với chàng rằng không cần vất vả như vậy.

Trước kia, dù nghèo khó đến đâu thì ta vẫn nuôi được Lục Nghiên Tu.

Huống hồ bây giờ, trong tay ta còn giữ nhiều hạt giao châu như vậy, không cần lo lắng đến việc không nuôi nổi chàng.

Nhưng rồi ta cũng nhận ra, Thẩm Thính Lan không hề muốn dùng đến số giao châu mà Lục Nghiên Tu để lại.

10

Vì không rõ lý do nên ta từng muốn hỏi Gấm Hoa.

Nhưng từ khi mang thai, nàng thường lười biếng nằm dài ở nhà ngủ cả ngày.

Ta cũng ngại làm phiền nàng liên tục.

Mãi đến ngày trước khi ta và Thẩm Thính Lan thành thân thì Gấm Hoa mới ra ngoài, kéo ta về nhà nàng.

Nàng chống eo, ép ta ngồi xuống chiếc ghế trong nhà, dáng vẻ đầy uy nghi.

“Đêm trước ngày thành thân, phu thê không được phép gặp nhau.”

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, nhỏ giọng hỏi nàng:

“Vì sao vậy?”

Nàng xoa xoa bụng, giọng nói đầy nghiêm túc:

“Đó là quy củ!”

Không hiểu vì sao mà từ khi Gấm Hoa mang thai, ta luôn cảm thấy nàng gần gũi hơn nhiều.

Dường như quanh nàng tỏa ra một thứ ánh sáng đặc biệt, vừa ấm áp lại vừa lạ thường.

Ta khẽ gật đầu.

Phu quân của Gấm Hoa giúp ta chuyển hết những thứ cần dùng cho ngày mai về nhà nàng, sau đó tự giác ra ngoài ngủ trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài.

Còn ta thì nằm chung giường với Gấm Hoa.

Thật lòng mà nói, đêm đó ta ngủ chẳng mấy ngon.

Hết bị cánh tay mạnh mẽ của nàng đập trúng, lại đến bị chân nàng đè chặt lên người ta.

Bụng nàng đã lớn nên ta cũng không dám ngủ quá sâu, sợ tư thế ngủ của mình làm động đến đứa trẻ trong bụng nàng.

Sáng hôm sau, đôi mắt ta thâm quầng, tràn đầy mệt mỏi.

Gấm Hoa cười áy náy với ta, sau đó dặm không ít phấn lên mặt ta để che bớt.

Bà Vương cầm chiếc lược gỗ bước từ trong nhà ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương