Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không ngờ cậu đã thầm thích tôi từ đó, rốt cuộc thích ở điểm nào?”
“Không phải.” Anh nói, “Lúc đó định đi mách thầy cô.”
Tôi:
“?”
2
Hồi lớp 10 chưa tách lớp, tôi học cùng lớp với Lục Thanh Tắc, cậu ấy là lớp trưởng, học giỏi, được thầy cô thương.
Mỗi lần gặp Lục Thanh Tắc, tôi đều thấy chột dạ.
Từ nhỏ tôi bắt nạt ba người họ, họ cũng có cách đáp trả riêng.
Giang Hữu Khâm chơi thẳng thắn, Lục Thanh Tắc đánh gián tiếp, Trì Du thì giả vờ.
Trong ba người, Lục Thanh Tắc có sức sát thương mạnh nhất.
Ví dụ như lần tôi bắt cậu làm bài giúp, bài cậu tự làm sai vài chỗ, nhưng bài làm giúp tôi đúng hết, giống y đáp án, khiến tôi bị mời đứng ngoài lớp …
Rồi khi cậu làm cán sự kỷ luật, tôi cố tình gây tiếng ồn, cậu lấy danh thầy giáo đánh tay tôi.
Đúng là quá quắt, mất mặt cực độ! Không thể tha thứ!
Tôi luôn nghĩ nhìn nhau đã thấy chướng mắt.
Vậy nên…
Tôi tò mò hỏi:
“Sao lúc đó không mách thầy?”
Cuối cùng hôm đó tôi vẫn trốn được, đi karaoke với bạn tới khuya.
Lục Thanh Tắc thở nhẹ, mở hộp quà, là sợi dây chuyền tôi từng đăng trên mạng, khen ngợi suốt.
Chiếc vòng cắm viên đá quý hiếm, không phản chiếu ánh sáng.
Tôi bàng hoàng nhìn cậu đeo lên cổ.
“Có thể lúc cậu bị phạt đứng đáng thương quá.” – anh nhẹ giọng nói.
…?
Lúc đó tôi chỉ là bị lạnh, đỏ cả mũi, đỏ cả tai thôi.
“Cũng có thể lúc bị đánh tay, nét mặt cậu nhăn nhó trông buồn cười.” – anh nói tiếp.
Tôi:
“Đồ khùng!”
Anh im lặng nhìn viên đá lấp lánh rồi ngẩng lên, ánh mắt bình thản nay như tan băng.
Anh nói:
“Có thể là lúc tôi thi trượt giải nhất, cậu đặt bài thi vật lý được 20 điểm của mình lên bàn tôi để an ủi.”
Điều đó tôi nhớ.
Lục Thanh Tắc học giỏi, được kỳ vọng, nhưng lần thi vật lý cấp thành phố không đạt giải nhất.
Mấy ngày liền mặt mày ủ rũ.
Tôi thấy cậu giả vờ đáng thương, ném bài kiểm tra mình sang:
“Thi có tệ đến đâu? Điểm vật lý tôi còn không bằng size giày, vài chục năm nữa chưa chắc lấy giải nhì!”
Cậu nhìn bài tôi lâu, không nói, ánh mắt khinh bỉ và mỉa mai rõ ràng.
Tôi giận rút bài về, thấy cậu giả tạo, tôi có lòng còn bị coi thường.
Giờ nghĩ lại, thật trẻ con.
Tôi gãi đầu:
“Không hẳn là an ủi đâu.”
Lục Thanh Tắc nhìn thẳng:
“Giáng sinh năm đó, cuối cùng cậu còn cho tôi một quả táo.”
Tôi nhớ lại, vì được tặng nhiều táo quá, tôi nhét cho cậu một quả.
Tôi chột dạ:
[ – .]
“Chuyện đó… Rõ ràng có nhiều người tặng cậu táo mà?”
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Dưới lầu có tiếng gọi:
“Anh Thanh Tắc! Phần này không hiểu, cứu mạng với!”
Tôi vô thức sờ vào viên đá trên cổ, ngập ngừng:
“Cảm ơn cậu vì dây chuyền. Tôi về đây. À, bánh mẹ tôi làm nhớ ăn nhé.”
Nói xong, tôi đặt lại khung ảnh, chạy như trốn nạn.
Tôi chịu thua.
Lúc nhỏ đấu không lại, giờ cũng không ngăn được.
3
Lục Thanh Tắc đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng tôi hớt hải chạy về biệt thự bên cạnh, ánh mắt dịu dàng.
Hồi nhỏ đúng là anh không thích tôi, nhưng tiếp xúc lâu rồi cũng chẳng thiệt bao.
Lớn lên, bên anh dường như chỉ tôi mới dám không nể nang, thích trêu chọc.
Trong những cuộc đấu khẩu ấy, anh quen dần sự hiện diện của tôi, cảm thấy cuộc sống có tôi mới sinh động.
Có lẽ phải xa mới nhận ra quan trọng thế nào.
Anh từng đến đất nước tôi du học, đã ngồi quán cà phê mẹ tôi bảo tôi thích, nhớ luôn ánh mắt tinh nghịch và vẻ tự đắc của tôi.
Anh nghĩ, có lẽ cả đời này, anh sẽ còn đắm chìm trong cơn lốc mang tên Tề Mai.
Ngoại truyện 3
1
Tôi đứng trong triển lãm tranh, mặt không cảm xúc.
Lại bị leo cây.
Lạy trời, tôi vốn chẳng hiểu gì tranh vẽ.
Bạn không đến, ai chụp cho tôi? Tôi đến để làm gì?
Trong lúc phân vân rời đi hay ở lại, tôi chọn ở lại.
Tôi giơ điện thoại chụp một cái selfie.
Vừa chụp xong, có giọng nữ vang lên:
“Loại người gì cũng có, đến triển lãm mà cũng selfie, không có chút khí chất nghệ thuật nào.”
Tôi nhíu mày, nhìn về phía phát ra giọng:
“Chúng ta quen nhau sao?”
“Không.” Cô ta đáp.
“Vậy sao cô nhiều chuyện vậy?” Tôi cạn lời.
Lúc mua vé tôi đã hỏi có được chụp ảnh không, được xác nhận rồi mới mua.
Cô gái kia khá xinh, bước sát bên, nhìn bức tranh tôi vừa chụp, giọng khinh bỉ:
“Cô không hiểu tranh thì đến đây làm gì?”
Cô nói đúng điểm yếu của tôi.
Nhưng tôi không nao núng:
“Tôi bỏ tiền mua vé, người trả tiền là thượng đế, hiểu không? Cô hiểu nghệ thuật đến đâu cũng đang đứng đây ngắm tranh cùng tôi.”
Tranh luận để chứng minh bản thân dở rồi.
Cô gái trừng mắt:
“Hơn nữa,” tôi nhìn tranh, “chẳng phải là bức ảnh chụp từ phía sau một cô gái đang chạy trên sân thể thao sao? Nhìn như chạy sống chạy c.h.ế.t vậy.”
Cô ta như tìm được điểm phản bác, bĩu môi:
“Cô phàm phu tục tử, tranh có bố cục, hàm ý sâu sắc, không nông cạn như cô nghĩ.”
Tôi:
“…Đây chẳng phải góc nhìn của người thầm yêu sao? Cần gì sâu xa?”