Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi trừng anh một cái, ánh mắt khiến anh vô thức lùi một bước.
“Nếu Tiểu mệnh hệ gì, tôi sẽ cho anh biết thế nào là ‘tính sổ’!”
Trong phòng cấp cứu, Tiểu đang truyền dịch ngủ thiếp đi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt cánh nổi mẩn của , màn hình thoại sáng :
【 hiện chi phí y tế khẩn cấp, hệ thống khởi động tính toán đặc biệt…】
【Qua đánh giá, do Thiệu Tuấn Lâm sơ suất trách nhiệm hộ dẫn đến chi phí điều trị, chịu toàn bộ, phí điều trị lần này 872 tệ đã được trừ từ khoản của anh.】
04
Những ngày sau đó, hôn nhân của chúng tôi hoàn toàn biến thành một cuộc chiến số.
Hệ thống giống một vị trọng công bằng nghiêm khắc, ghi từng khoản chi tiêu hơi thở của chúng tôi:
【Thiệu Tuấn Lâm: Thanh toán phí thay nắp bồn cầu 120 tệ (người làm hỏng: Thiệu Tuấn Lâm)】
【Ninh Nhã: Nhận phí lao động chăm sóc sốt ban đêm 112 tệ (tính theo 3 giờ)】
【Thiệu Tuấn Lâm: Thanh toán tiền phạt chiếm dụng phòng tắm quá thời gian 25 tệ (quá 18 phút)】
Thậm chí ngay cả tiếp xúc thân mật cũng định giá rõ ràng.
Một đêm khuya, Thiệu Tuấn Lâm say khướt mò phòng ngủ của tôi, tôi đá một cái xuống giường, hệ thống lập tức bật thông báo:
【 hiện tiếp xúc cơ thể tự nguyện, Thiệu Tuấn Lâm thanh toán phí tổn thất tinh thần 500 tệ.】
05
“Ba ơi, lớp học thêm toán của phải đóng tiền.”
Tiểu tan học về , lấy từ cặp một tờ phiếu thu: “ giáo tốt nhất là đóng .”
Thiệu Tuấn Lâm giật lấy tờ giấy, mắt trợn tròn cái chuông đồng: “Một ngàn hai? Lớp học thêm gì mà đắt vậy?”
“Là lớp toán nâng cao tinh anh mà lần trước anh muốn đăng ký cho .”
Tôi nhắc nhở: “Hệ thống chắc đã tự động chia theo tỷ lệ thu nhập 6:4 rồi, anh trả 720, tôi trả 480.”
Ngón anh run rẩy mở APP, quả nhiên thấy một thông báo chờ thanh toán.
Điều khiến anh càng suy sụp hơn là dòng chữ nhỏ phía dưới: 【Nếu hoàn thành thanh toán trong vòng 24 giờ, hệ thống sẽ tự động trừ tiền từ khoản liên kết và thu thêm 5% phí chậm thanh toán.】
“Đúng là cướp!” Anh gầm , lao khỏi phòng, dép lê đập xuống sàn tiếng đầy giận dữ.
Sáng sau đi làm, thoại tôi vẫn rung liên tục.
Hệ thống giống một ong mẫn biết mệt, liên tục cập nhật các thông báo trừ tiền:
【Thiệu Tuấn Lâm: Thanh toán phí lao động chuẩn bữa sáng 43 tệ】
【Thiệu Tuấn Lâm: Thanh toán phí dịch vụ dọn dẹp cửa 50 tệ】
【Thiệu Tuấn Lâm: Thanh toán phần chia sẻ tiền nước 85 tệ (phần tiêu thụ vượt mức của tháng trước)】
Dòng cuối cùng đặc biệt nổi bật: 【 hiện ông Thiệu Tuấn Lâm tối thứ sáu tuần trước sử dụng TV gia đình xem bóng đá 3 tiếng, tính theo khấu hao thiết và tiền , thanh toán 18 tệ.】
Tôi nhịn được bật cười, khiến những người xung quanh trên tàu nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Hệ thống này còn tốt hơn tôi tưởng nhiều.
Vừa tới công ty, tin nhắn của bạn thân Lâm Nghiên đã bật : 【Nghe cậu gắn cái chip đó à? Thật ?】
Tôi gửi một icon cười khổ: 【Thật đấy, bây giờ ngay cả tôi giặt tất cho anh cũng phải tính phí.】
Lâm Nghiên gửi liền mấy dấu chấm than: 【Chồng cậu điên rồi à? Thế khác gì sống chung với bạn cùng phòng? đúng, bạn cùng phòng còn chẳng tính toán vậy!】
Đang chuyện, trưởng phòng Trương gõ bàn làm của tôi: “Ninh Nhã, tổng đốc gọi phòng, hình là để bàn chuyện thăng chức.”
Tim tôi bất chợt đập thình thịch.
Nếu được thăng chức, lương của tôi ít nhất sẽ tăng 30%, khi đó tỷ lệ chia sẻ trong hệ thống sẽ cao hơn, nhưng đồng thời, khả năng độc lập chính của tôi cũng sẽ mạnh hơn.
Trong phòng tổng đốc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu bàn làm bằng gỗ.
“Ninh Nhã, phương án khách hàng của đã mang về cho công ty đơn hàng mới trị giá 2 triệu.” Tổng đốc mỉm cười, đẩy sang một tập liệu: “Vị trí phó đốc bộ phận thị trường đang trống, tôi thấy rất phù hợp.”
Tôi nhìn chằm chằm tờ quyết định bổ nhiệm, ngón vô thức vuốt vết sẹo chip trên cổ .
Vị trí này đồng nghĩa với mức lương cao hơn, cũng đồng nghĩa với thời gian làm nhiều hơn.
Trước đây lẽ tôi sẽ do dự — ở còn cả đống , Tiểu đưa đón… Nhưng bây giờ, hệ thống rõ ràng với tôi: thời gian của tôi là giá.
“Cảm ơn sự tin tưởng của anh, tôi rất sẵn lòng nhận.”
Tôi ký tên, nét chữ kiên định hơn tôi tưởng.
06
Rất nhanh, đã đến ngày làm thứ , mấy , Thiệu Tuấn Lâm luôn thỉnh thoảng mở app làm mới trang.
“Đừng tưởng mấy ngày anh trả nhiều, đợi kết quả, em chắc chắn sẽ phải bồi anh vạn tám vạn.”
Lần thứ lăm anh làm mới trang trên thoại, đầu ngón để những vệt mồ hôi nhờn bóng trên màn hình.
Tôi ung dung cắt ớt xanh trên thớt, lưỡi d.a.o chạm gỗ nhịp điệu đều đặn.
Từ khi hệ thống bắt đầu tính toán chính qua trong năm hôn nhân của chúng tôi, anh liền biến thành một kẻ chờ mở thưởng xổ số, toàn thân toát hơi nóng sốt ruột.
“Hệ thống kết quả à?” Tôi cố ý hỏi.
“ ngày làm , chính là !” Anh trừng mắt nhìn tôi, thể tôi giả vờ ngốc: “Em cứ đợi đấy, bao nhiêu năm anh ném này bao nhiêu tiền, hệ thống sẽ tính rõ ràng từng xu một!”
Tiểu ngẩng đầu khỏi vở bài tập: “Bố ơi, ‘ném tiền ’ nghĩa là gì ạ?”
Thiệu Tuấn Lâm nghẹn lời.