Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên bố mẹ tôi khen không ngớt. Chờ bao nhiêu năm mới có được cậu con rể thế này mà.
Phải , đúng là dân khối C chính hiệu, chữ viết của Yêu Giản thật sự đẹp, bút pháp như nước chảy mây trôi, lại mang nét sắc sảo trẻ trung.
Mẹ tôi vui quá, bắt cậu ấy viết luôn cả mấy nhà hàng xóm.
Cả buổi chiều viết không ngừng, tay cậu chắc tê rần luôn.
Tôi lén quan kỹ, tay của Yêu Giản thật sự đẹp đến mê người.
Đầu ngón tay hồng hồng, sạch sẽ đến hoàn mỹ.
đất ạ, bàn tay như vậy mà không phải của tôi thì phí quá! Bao nhiêu công dụng…
Đến bữa cơm, mẹ tôi toàn món Yêu Giản thích.
Bà còn gắp thịt cậu ấy: “Con à, ăn thêm nữa, còn tuổi lớn mà.”
Cậu ấy quen thuộc đến chỉ biết ngượng ngùng .
Phí Trì lập tức chọc: “Ây dô~ Con à~~”
Tôi lườm nó: “Lo mà ăn thêm xương to bổ canxi đi.”
Tôi với nó đều thấp, tôi nghi ngờ nghiêm túc rằng nó cũng dở dở như tôi.
Đứng cạnh Yêu Giản cao tận 1m89, Phí Trì chẳng khác gì tiểu đệ.
Mẹ tôi còn trêu: “Ui, xem kìa, con gái tôi còn biết bênh chồng rồi đấy.”
Yêu Giản ngẩng lên tôi, đỏ tới tận mang tai.
Cả bàn bắt đầu phấn khích, tha hồ tưởng tượng lung tung một cách náo nhiệt.
Ủa, tôi bênh hồi nào?
9
Một khi đã mở đầu tưởng tượng thì khó mà dừng lại.
Ví dụ như khi Yêu Giản lái xe, ánh mắt tôi cứ liếc phía tay cậu ấy.
Cậu hình như nhận ra:
“Trên tay em dính gì à?”
“Không, chỉ là… đẹp thôi.”
“À… tay chị Lộ Lộ cũng đẹp mà, trắng nõn, mảnh mai.”
“Không giống. Tay em to, đã .”
Cậu ta im bặt.
Tôi chợt nhận ra, khí thế như đổi ngược, giờ tôi lại giống tài xế lái xe đưa gái.
Không khí mơ hồ đến ngại ngùng.
Tôi mở nhạc đỡ lúng túng.
Ai dè nhạc lại toàn mấy câu “oh yeah f*ck” hừng hực!
Vì trước đó uống rượu trắng với bố, đến khi nhà tôi mới choáng váng, không đứng vững, ngã nhào vào lòng Yêu Giản.
Tôi thề là không cố ý .
Dù sao… cậu ta còn đủ tiêu chuẩn, tôi gì có ý xấu gì nổi…
Tôi bám vai cậu để đứng thẳng lại, tay cậu vòng qua eo tôi.
“Vừa rồi hoa mắt thôi, xin nha.”
Nhưng Yêu Giản chẳng buông ra.
Đèn nhà bật hết, chỉ một bóng hành lang, anh quay lưng phía ánh , mắt như phản chiếu ánh đèn nhàn nhạt.
Một tay cậu vuốt tóc tôi, từ cổ tận lưng, khiến tôi run rẩy tê dại cả da đầu.
Giọng cậu trầm, hơi khàn mà lại mềm mại:
“Chị Lộ Lộ…”
“Hửm?”
“Hôm nay chị… đẹp quá…”
Ơ này! Tôi trang điểm từ trưa rồi nhé, sao giờ mới khen? Tôi vừa định cãi, Yêu Giản bỗng cúi gần .
Tôi vô thức lùi lại, dán lưng vào tường.
Cậu tiến thêm một bước, ép tôi.
“Em…”
Tôi đặt tay lên hông cậu.
Gương ấy kề trước mắt tôi, mơ hồ vì khoảng cách quá gần.
Nhưng tim tôi lại đập rộn ràng đến tai ù hẳn đi.
“Em nhịn không được nữa…” cậu ghé tai tôi.
Nhịn gì …
“Ưm….”
Bóng tối phủ , môi mềm áp lên.
đất ơi!
Tôi uống nhiều đến hoa mắt rồi sao?
Yêu Giản… hôn tôi rồi?!
10
Ai ngờ được! Cái đứa em này… hôn còn vụng cả tôi!
Cảnh tượng sau khi kết thúc, cả hai đều thở hổn hển, không nổi câu nào.
Chuyện này, ai hiểu được cảm giác ấy chứ!
Tôi còn kịp phản ứng, Yêu Giản đã chạy biến vào nhà .
Tôi đứng gọi mãi mà không cậu ra.
Trong đó cậu cái gì vậy ?
Đêm đó, mọi thứ lại trở bình thường.
Chúng tôi nằm trên giường, mỗi người ôm một chiếc điện thoại – cậu xem video, tôi chơi game.
Mà chơi game thì không thể thiếu chửi rủa được.
Đến lúc căng thẳng, tôi hét lên:
“Ghét nhất mấy tên chậm chạp, đần độn!”
Yêu Giản im re, bỏ điện thoại , lặng lẽ chui tọt vào trong chăn, chỉ thò ra mắt yếu ớt như con thỏ con.
“Tôi xin nhé, không phải em .” Tôi nở nụ gượng.
Khuôn cậu ấy ngoan ngoãn hết sức:
“Không sao ạ, chị lúc dữ cũng… rất dễ thương.”
Má nó, thằng bé này đúng là biết cách kích hoạt DNA của tôi mà!
Còn dám tôi như thế nữa, coi chừng… tôi ăn sạch đấy!
Khác với người bình thường, người ta uống rượu thì ngủ như chết, còn tôi uống rượu là mất ngủ, tim đập loạn xạ.
Không sao chợp mắt nổi, chắc cũng gần một giờ rồi, giường bên cạnh yên ắng không một tiếng động.
Tôi nằm nghiêng, quay lưng phía cậu, cánh tay gập lại kê dưới cổ.
mơ màng sắp ngủ, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo tôi – kiểu từ từ trượt qua, khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
quen có người nằm cạnh, tôi suýt nữa hét lên vì giật mình!
nữa… bàn tay đó còn không yên phận.
Ban ngày thì trầm lặng, đứng đắn đến chạm nhẹ cũng lùi ngay, thế mà nửa đêm lại bạo gan thế này sao?
Không được…
Chết tiệt…
Không dừng lại là tôi…
Tôi bị cậu ta kéo xoay cả người, vừa lúc cậu định ôm chặt tôi vào lòng, thì theo bản năng, tôi mở mắt.
Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, tôi chạm ngay ánh cũng mở to của cậu ấy.
Tôi lắp bắp bừa:
“Nhóc con, muộn thế này rồi mà cũng mất ngủ à?”
11
“Muốn chị hát ru nghe không?”
mắt Yêu Giản lập tức mở to đến cực điểm, phản ứng đó khiến tôi bật , cũng đổ thật rồi.
“Ha ha, chọc em thôi mà.”
Nghe xong, cậu ta lập tức lùi ra sau hẳn hai mươi phân, lo lắng xin :
“Xin chị Lộ Lộ, em tưởng chị ngủ rồi…”
Ồ, hay nhỉ? Tưởng tôi ngủ thì cậu định dùng tay tinh xảo đó gì hả?
Tôi liền ghé :
“Không sao, em có gì sai .”
Nổi lên tâm lý ác quỷ, tôi nắm tay cậu, cố ý kéo nhẹ:
“Nào nào, ôm chị đi.”
“Không, không… không được …”
“Cưới rồi mà, khách sáo gì nữa.”
Chúng tôi quậy nhau trong chăn, xô đẩy qua lại, thế nào mà tôi lại đập trúng một chỗ nóng hổi.
“Ưm…” Yêu Giản khẽ rên, như nghẹn lại.
Tôi bật dậy nửa người, mắt cậu đỏ hồng:
“Sao thế, đau ở à?”
Tôi định vén chăn lên, cậu lại vội vàng đè :
“Không… không sao . Em ổn mà.”
cái vẻ nhẫn nhịn ấy… tôi cũng chóng vì rượu bắt đầu tan, chỉ muốn ngủ.
“Thế chị hôn em một cái, coi như tha nhé.”
Tôi đổ người , chẳng rõ cuối cùng có hôn trúng hay không.
Nhưng hôm sau, môi tôi sưng vù.
Chắc mùa đông có muỗi độc cắn.
12
Yêu Giản có tám múi bụng thật sự.
nay tôi vô tình .
Cậu ta là lần hiếm hoi không khóa cửa phòng , tôi bước vào thì cậu cúi đầu quấn khăn .
Tay cậu vụng , quấn mãi mới xong.
Tôi nuốt nước bọt mà không để lộ ra .
Ai đời sớm đã đi , còn biến nhà thành cảnh tiên nhân đầy hơi nước như vậy chứ.
thật, trong làn sương ấy, Yêu Giản đúng là tiên nam giáng trần.
Ngay cả bụng tám múi cũng trắng mịn, giọt nước trượt dọc theo rãnh bụng, đẹp đến muốn phạm tội.
“Chị sao lại ở đây?”
Cậu ta nhận ra tôi hơi muộn, vội vàng quay người, che ngực.
Tôi: ????
Tránh tôi gì?
“Em hồi bé cái gì mà chị chứ?”
Cậu đỏ phẫn nộ:
“Cái đó khác mà!”
xong chạy vọt ra .
Tôi chỉ nghĩ: bụng đẹp thế này mà để tôi xài thì cái hôn nhân này đáng giá rồi.
“Chị Lộ Lộ…”
“Sao đấy?”
“Điện… điện thoại của em còn trong phòng …”
Haiz, đúng là đồ ngốc.
Tôi nhếch mép tà:
“Muốn điện thoại à? Tự vào mà !”
Thế là cậu ta ngồi hành lang, đợi đúng nửa tiếng không dám vào.
13
Hôm ảnh cưới, lạnh khủng khiếp, âm cả chục độ, môi tôi lạnh đến sắp nứt ra. Nhưng vẫn phải phối hợp cảnh hôn .
Ban đầu, giữa chúng tôi còn cảm giác ngượng ngùng, non nớt.
dần dần, cả hai đều tê liệt luôn.
xong mỗi kiểu dáng, Yêu Giản liền cởi áo vest khoác lên vai tôi, còn dùng tay che kín tránh gió lùa, tay kia nắm tay tôi, sợ tôi bị lạnh.
Càng ở bên, tôi càng nhận ra Yêu Giản là một cậu trai có ưu điểm nhiều khuyết điểm. Những chi tiết nhỏ dễ bị bỏ qua, cậu luôn để tâm và chăm sóc chu đáo.
“Chị Lộ Lộ, cố thêm nữa nhé, sắp xong rồi, chị có muốn uống nước ấm không?”
Tôi hít hít mũi: “Thôi khỏi.”
Nhưng cậu ấy nghe hiểu ý tôi, biết rằng tôi muốn mà ngại phiền.
Vậy là cậu kiên nhẫn chạy đến bình giữ nhiệt, đưa tôi.