Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn lên và chạm mắt hắn, chỉ muốn khám phá trong đôi mắt của hắn có gì thôi.
Thẩm Tự đẩy tôi vào vòng tay hắn và không cho tôi nhìn nữa.
Hắn siết chặt tay tôi hơn, giọng nói phía trên đầu tôi cũng hơi run rẩy.
“Cho anh chút thời gian, Nhiễm Nhiễm, anh sẽ cố gắng để cho chúng ta sống thật tốt.”
“Được rồi, em tin anh, cứ từ từ. Không cần vội đâu.”
Bình luận:
[Nhân vật nam chính tự cảm thấy bản thân mình thấp kém, anh ấy phải cố gắng nhiều hơn. ]
[Gần đây nam chính đã rất cố gắng, sau lần này có lẽ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. ]
[Đừng lo lắng, chỉ cần lần hợp tác này thành công, nam chính sẽ sớm xoay chuyển tình thế thôi.]
(14)
Không lâu sau, Thẩm Ngọc và bạn bè đã khởi nghiệp thành công.
Tuy nhiên, đây vẫn chỉ là một công ty nhỏ.
Ban đầu nó phát triển một khá chậm.
Nhưng sau đó nó ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Từ một công ty nhỏ bé khởi đầu không mấy suôn sẻ mà giờ nó đã phát triển thành một công ty lớn.
Thẩm Tự cũng đã đưa tôi đến một nơi ở tốt hơn.
Vào ngày này, khu bình luận đã lâu không xuất hiện đột nhiên xuất hiện trở lại.
[Trời, nam chính tiến bộ nhanh quá, không ngờ luôn.]
[Tất nhiên, vì nam chính muốn mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho nữ phụ nên mấy năm nay anh ấy đã rất cố gắng.]
[Anh ấy thực sự yêu cô ấy! Anh ấy không bao giờ than vãn hay kể về những công việc khó khăn mà anh ấy phải âm thầm chịu đựng, anh ấy chỉ muốn mang lại cho nhân vật nữ phụ một cuộc sống tốt đẹp hơn. ]
[Được, bây giờ hãy để Khương Nghiễn Trạch so xem ai có điều kiện tốt hơn! ]
[Ừm, mấy năm gần đây gia đình họ Khương có vẻ không được tốt lắm. Họ đã phá sản không lâu sau khi Khương Nghiễn Trạch tiếp quản công ty.]
(…)
Tôi khựng lại một chút khi đang đo kích thước của Thẩm Tự.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu.
“Không có gì, em chỉ đang nghĩ xem nên làm gì cho anh thôi.”
Trong những năm qua tôi không hề nhàn rỗi, khó khăn mở một cửa hàng quần áo.
Công ty của Thẩm Tự ngày càng phát triển lớn mạnh.
Việc kinh doanh cửa hàng quần áo của tôi cũng ngày càng khá khẩm hơn.
“Bất kể đó là việc gì, miễn em là người làm thì anh không cần phải lo lắng nữa.”
Thẩm Tự mỉm cười và hôn tôi.
“Đúng rồi, Nhiễm Nhiễm, tối nay anh có một buổi tiệc rượu, em có muốn đi cùng anh không?”
“Được rồi, em sẽ đi cùng anh, nhưng em nên mặc gì đây?”
Thẩm Tự tiếp tục hôn tôi.
Hắn lấy ra một tấm ảnh rồi đưa cho tôi.
“Anh đã bảo trợ lý chuẩn bị mọi thứ, em xem thử có thích không.”
Khi nhìn thấy bức ảnh, tôi vô cùng sửng sốt.
Đây là chiếc váy tôi muốn từ tuần trước.
Nhưng lúc đó sản phẩm đã hết hàng.
Tôi vô tình nhắc đến chuyện đó với Thẩm Tự.
Tôi không ngờ là hắn thực sự để tâm đến và chuẩn bị nó cho tôi.
[Cộng điểm cộng điểm, nam chính có thể nhớ ngay cả khi nữ phụ chỉ đề cập tới nó một cách hời hợt!]
[Chiếc váy này đẹp quá, cho mình xin link nhé nữ phụ. ]
[Tôi cũng muốn một cái. Tôi muốn có cùng kiểu dáng. ]
[Nam chính ngày càng thích hôn. Nữ phụ thật đẹp, anh ấy muốn ngắm cô.]
(15)
Xe chúng tôi đang trên đường đi đến bữa tiệc.
Thẩm Tự ôm tôi vào lòng.
Sau đó hắn cố gắng tiến lại gần định hôn lên môi tôi.
Tôi lập tức né tránh.
“Bây giờ không được, sau này em sẽ bù lại cho anh một nụ hôn khác nhé.”
Hắn luôn hôn tôi quá mạnh và sắp đến nơi rồi.
Bình luận:
[Nữ phụ thật hiểu nam chính/ cười khúc khích.]
[Nữ phụ đêm nay xinh đẹp như vậy, chẳng trách nam chính không nhịn được muốn hôn cô ấy một cái hehe.]
[Có vẻ như nữ chính cũng sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này, không biết có phải thật không.]
[Không có vấn đề gì lớn cả. Nam chính ở đây, gia đình nữ chính thì phá sản nên không thể kiêu ngạo như trước được nữa.]
Một lúc sau chúng tôi đã có mặt tại bữa tiệc.
Đầu tiên, Thẩm Tự giới thiệu một số người với tôi.
Sau đó, một chuyện bất ngờ đã xảy ra tại nơi làm việc.
Thẩm Tự ngoài để nghe điện thoại, để tôi đợi bên trong.
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là Khương Điệp.
Và cô ấy đang nắm lấy cánh tay của một người đàn ông trông rất già.
Giống như những gì đã nói trong bình luận, cô ta không có thời gian để nhìn đi nơi khác.
Cô ta chỉ tình cờ quay sang, thấy tôi đứng một mình.
Cô ta bước tới gần tôi với nụ cười khinh bỉ, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Thật trùng hợp, sao cô lại ở đây?”
Nói xong, cô ta liếc nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại trên chiếc váy tôi đang mặc.
“Đã nhiều năm không gặp cô rồi. Đừng nói với tôi là cô đã đuổi Thẩm Tự đi rồi qua lại với một anh chàng giàu có nào đó để vào đây nhé?”
Một loạt bình luận nêu dự đoán hiện ra trước mắt tôi:
[Chết tiệt, sao nữ chính lại đột nhiên xuất hiện thế? Rõ ràng là cô ta đang hẹn hò với một ông già giàu có, nhưng cô ta lại dám bắt nạt nữ phụ của chúng ta.]
[À mà, ông già bên cạnh nữ chính là ai vậy? ]
[Nữ chính thực sự càng ngày càng điên rồ, may mắn là nam chính không ở cùng cô ta.]
[Còn có thể là ai nữa? Nhà họ Khương đã phá sản, và bây giờ cô ta lại xuất hiện ở đây cùng với một ông già bên cạnh. Liếc mắt một cái là có thể biết những gì đang diễn ra.]
[Ông già này là do Khương Nghiễn Trạch giới thiệu, cố ý đẩy em gái mình vào đống lửa.]
[Ôi trời ơi, thằng đàn ông này đúng là đồ khốn nạn, có thể cút khỏi truyện sớm đi được không?]
Sau khi đọc bình luận, tôi liếc nhìn ông già bên cạnh Khương Điệp.
Ông ta không nói gì và cười khẩy.
“Làm sao cô có thể trở thành người giàu có được?”
Nghe vậy, Khương Điệp trừng mắt nhìn tôi.
Đúng lúc cô ta định mắng tôi, ông già ngồi cạnh đã nhẹ nhàng nhắc nhở hành động ấy.
“Tiểu Điệp, chịu đựng một chút đi. Lát nữa anh phải gặp một khách hàng quan trọng. Nếu có người nhìn thấy chúng ta thế này thì không hay đâu.”
Khương Điệp mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng lúc bọn họ định rời đi thì Thẩm Tự quay lại.
Khi thấy hắn ôm eo tôi, Khương Điệp sửng sốt, bất ngờ.
“Anh Thẩm Tự, sao anh lại ở đây? Hai người vẫn ở bên nhau à?”
Thẩm Tự không để ý tới lời cô ta nói.
Lão già bên cạnh Khương Điệp nhìn thấy Thẩm Tự, đôi mắt liền sáng lên.
“Anh Thẩm, anh còn nhớ tôi không? Tôi là em trai của vợ ông Trần.”
“Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để gặp anh đấy, tôi chỉ muốn hỏi xem liệu việc hợp tác của chúng ta có thể tiếp tục được không.”
Thẩm Tự nắm tay tôi, nở nụ cười giả tạo với lão già kia.
“Xin lỗi, tôi không nhớ. Hôm nay chủ yếu tôi muốn dành thời gian cho vợ. Tôi sẽ nói chuyện công việc với ông sau khi bữa tiệc kết thúc.”
Nói xong, Thẩm Tự dẫn tôi vào trong phòng đấu giá.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu.
Hàng nghìn bình luận trước mắt tôi cũng bắt đầu bùng nổ.
[Nam chính đang mua một số thứ gì đó cho nữ phụ, anh ấy rất thích!]
[Nhìn ánh mắt của nữ chính lúc này, chắc chắn cô ta đang tức điên lên, nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm được gì cả.]
[Nữ chính cũng khá là đáng thương. Cuộc sống tốt đẹp của cô ấy cũng diễn ra không quá lâu trước khi nhà họ Khương phá sản. Nếu không, cha mẹ nữ chính và Khương Nghiễn Trạch sẽ không để cô ấy đi ra ngoài cùng lão già này.]
[Ông già này cũng chẳng phải người tốt. Ông ta là kiểu người không trân trọng những gì mình có được.]
Tôi không nhìn bọn họ lấy một giây.
Thẩm Tự đã mua được mấy món đồ trang sức rồi.
Thấy hắn muốn giơ bảng thêm lần nữa, tôi vội vàng ngăn lại.
“Sao anh lại mua nhiều thế?”
“Em thích nó mà.”
“Em thích chúng, nhưng chúng quá nhiều. Những thứ anh đưa cho em trước đó đã đủ rồi, không cần phải lấy thêm nữa đâu”
Chỉ đến lúc này, Thẩm Tự mới dừng lại.
(16)
Sau bữa tối, Thẩm Tự vội vã đi công tác.
Tôi cảm thấy không khỏe trong người, đau đớn, buồn nôn.
Vì thế tôi đã không đến tiễn hắn.
Tôi không để ý nhiều, Khi quay lại nghỉ ngơi, tôi đột nhiên nhớ ra hình như kỳ kinh nguyệt tháng này của mình bị chậm.
Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu tôi.
Không phải chứ…
Tôi chạm vào bụng mình và lấy ra que thử thai mà tôi đã mua lần trước.
Khi tôi nhìn thấy hai vạch đỏ hiển thị trên que thử thai, tim tôi bỗng chốc đập nhanh hơn.
Hai que thử thai còn lại cũng cho kết quả là hai vạch.
Tôi muốn chụp ảnh gửi cho Thẩm Tự.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ có lẽ hắn vẫn đang phải bận rộn với công việc.
Chờ đến lúc tới bệnh viện để kiểm tra tôi mới dám chắc chắn.
Tôi muốn chắc chắn rồi mới nói với cho Thẩm Tự biết để tránh bị mừng hụt.
(17)
Ngay hôm sau tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra.
Bác sĩ nói tôi đã có thai.
Sau đó tôi kể với Thẩm Tự.
Tối hôm đó, Thẩm Ngọc vội vã trở về từ nơi công tác.
“Sao anh về sớm thế? Không phải anh bảo ba bốn ngày nữa mới về sao?”
Thẩm Tự mỉm cười, sờ bụng tôi.
“Anh sẽ để trợ lý của anh lo phần còn lại. Ngày mai mẹ và bà sẽ tới à?”
Thẩm Tự nghiêng đầu nhìn tôi.
“Vâng, họ nghe nói em đang mang thai nên nhất quyết muốn đến thăm em.”
“Anh không muốn bọn họ tới sao? Nếu anh không muốn mẹ và bà tới, em sẽ không cho họ tới.”
“Anh không có, anh cũng mong họ có thể đến, tốt nhất ở lại đây luôn với chúng ta để chăm sóc cho em và giúp cho nơi này thêm náo nhiệt.”
Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, tôi chỉ vào những chiếc váy ngủ và đồ dùng Thẩm Tự đã mua trước đó.
“Vậy thì chúng ta phải dọn dẹp nhanh lên, nếu không mẹ nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm.”
Thẩm Tự nhanh chóng đồng ý nhưng không làm gì cả.
“Anh phải hôn vợ anh trước đã.”
Nói xong, hắn ôm tôi vào lòng, hôn một cách dịu dàng.
Thẩm Tự hôn tôi một lúc lâu trước khi buông tôi ra.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, tôi thất thần, cảm thấy tôi như đang gặp lại người đàn ông mà mình mới gặp cách đây vài năm.
Vài dòng bình luận cuối cùng trôi nổi trên không trung:
[Trời ơi, không ngờ nam chính và nữ phụ lại lén lút chơi đùa sau lưng chúng ta.]
[Ahhhhh, nam chính và nữ phụ sắp có con rồi, tôi mong chờ quá.]
[Xin chúc mừng nữ phụ và nam chính. Có thai rồi, sắp tới hồi kết rồi nhỉ, tôi có chút không nỡ.]
[Ahhh chúc mừng chúc mừng, tôi tới đây! ]
[Thật là một kết thúc có hậu.]
——Hết——