Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Cuối tuần về nhà ở hai ngày.
Chiều chủ nhật lúc 5 giờ, Hàn Dược đúng giờ gọi điện cho tôi.
Anh ấy đến đón tôi quay lại trường.
Vừa tắt điện thoại, tôi liền quay lại đối diện với gương mặt đang ghé sát vào nghe lén của bố mẹ.
Mẹ tôi mặt đầy lo lắng: “Con à, con có biết thiếu gia Hàn với thân phận đó có bao nhiêu cô gái xinh đẹp ưu tú muốn chen chân vào không? Con ngoại hình bình thường, lại không khéo miệng, nếu không chủ động một chút, thiếu gia Hàn chẳng phải sẽ lập tức đá con sao?”
Bố tôi thì gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.
“Haizz…” Tôi mất kiên nhẫn đẩy họ ra, xách túi xuống lầu.
Bố mẹ lập tức chỉnh trang lại trang phục, thay giày theo sau tôi.
Vừa xuống lầu liền thấy người đàn ông đang dựa vào thân xe Cullinan, ánh mắt dõi theo lối vào cầu thang, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, nhàn nhã hút.
Gió thổi tung mái tóc mái của anh, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp tinh tế của khuôn mặt ấy.
Thấy tôi, anh khẽ nhướng mày, khóe mắt cong lên.
Điếu thuốc vừa hút được nửa liền bị anh vứt xuống đất, đứng dậy bước về phía tôi, rất tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay tôi.
Anh chào hỏi bố mẹ tôi: “Cháu chào chú dì.”
Bố mẹ tôi vừa mừng vừa lúng túng, liên tục đáp lại: “Chào cháu, chào cháu.”
Tôi đi thẳng đến chiếc Cullinan, mở cửa xe ngồi vào, tự mình mở app đọc tiểu thuyết để theo dõi chương mới.
Khoảng năm phút sau, Hàn Dược kết thúc màn xã giao rồi mở cửa xe ngồi vào.
Trước khi rời đi, bố mẹ tôi còn rất trịnh trọng đứng nguyên tại chỗ, liên tục vẫy tay với Hàn Dược qua ô cửa sổ xe, mời anh lần sau ghé chơi.
Hàn Dược cười, đáp: “Vâng ạ.”
Chờ đến khi xe chạy vào làn chính, anh mới đưa tay nắm lấy tay trái đang đặt trên đùi tôi, giọng điệu thân mật hỏi: “Đang đọc tiểu thuyết à?”
Tôi đá giày ra, co chân lại tìm một tư thế ngồi thoải mái, lười biếng đáp: “Ừm.”
2
……
Khi hoàn hồn lại.
Là tiếng cửa ghế phụ được mở ra.
Hàn Dược nghiêng người vào trong xe, giúp tôi tháo dây an toàn.
Mùi hương thanh lạnh lập tức bao phủ lấy tôi, tôi ngửa người ra sau, vừa nói: “Tôi tự làm được.”
Anh khẽ cười, cúi xuống giúp tôi mang giày, giọng trầm thấp: “Em cứ xem tiếp đi, anh dắt em vào nhà hàng là được.”
Thế là ánh mắt tôi lại trở về màn hình điện thoại.
Bình thường ở bên nhau, anh đã rất thích chăm sóc tôi như vậy, tôi cũng đã quen rồi.
Đợi ăn xong, anh đưa tôi về dưới lầu ký túc xá, tôi đã đọc từ chương 5 đến chương 120.
Lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra xe đã dừng từ lâu.
Còn Hàn Dược thì nghiêng người về phía tôi, yên tĩnh chống cằm xem truyện cùng tôi.
Anh rất thích bám lấy tôi.
Thích đến mức, thứ gì tôi hứng thú, anh cũng sẽ đặc biệt quan tâm.
Tôi đưa điện thoại cho anh, cúi người đi mang giày.
“Không xem nữa à, bảo bối?”
Tôi mở cửa xe: “Về ký túc rồi.”
Anh cũng xuống xe theo, cửa xe chưa kịp đóng, đã bước mấy bước đuổi theo, nhận lấy túi trên vai tôi, nắm tay tôi đi đến tận dưới ký túc xá.
Tôi như thường lệ: “Cúi đầu.”
Anh liền cúi đầu về phía tôi, tôi khẽ hôn nhẹ lên mặt anh.
Sau đó nhận lại túi, điện thoại, và cả… món quà anh không biết đã chuẩn bị từ khi nào.
Lúc rời đi, anh xoa đầu tôi, hàng mi dài như lông quạ cụp xuống: “Nhớ trả lời tin nhắn cho anh.”
Tôi gật đầu, rồi khẽ nhấc cái gánh nặng tình yêu trên vai, quay người rời đi.
3
Trên đường lên lầu, toàn là tiếng thì thầm bàn tán.
“Cô ấy chính là bạn gái của Hàn Dược – Diệp Y Y? Ngoài da trắng ra thì quá đỗi bình thường…”
“Nhưng dáng cũng được đấy, cao 1m65, tỷ lệ rất ổn, ngực nhìn cũng khá đầy đặn.”
“Còn chẳng xinh bằng hoa khôi khoa mình, nhạt nhẽo như nước lã vậy, thiếu gia rốt cuộc nhìn trúng điểm nào chứ?”
“Đừng nói nữa, bạn tôi vừa nhắn tin, bảo dưới lầu thấy hai người họ. Thiếu gia đi hai trăm mét cũng không nỡ để cô ấy xách túi. Đúng rồi, là cái túi cô ta đang đeo đấy.”
“Tôi thật sự gục rồi, cùng là người bình thường, Diệp Y Y rốt cuộc dựa vào cái gì chứ…”
Tôi mặt không đổi sắc đi ngang qua, lấy chìa khóa ra rồi mở cửa ký túc.
“Y Y về rồi à!”
“Lại là thiếu gia đưa cậu về phải không?”
Tôi đóng cửa, đáp lại một tiếng “Ừ”, rồi nói: “Lần trước mấy cậu khen đồ kho mẹ mình làm ngon, lần này mẹ mình làm hai nồi, bảo mình mang cho mấy cậu ăn cho đã luôn!”
Ba người đồng loạt “Oa” một tiếng, rồi bu lại.
Tôi kéo khóa túi ra, lấy ra một túi lớn đầy ắp đồ kho.
“Trời ơi, nặng thế này!” Có người cầm lên ước lượng, “Hu hu đây là đồ kho thiếu gia xách hộ đó nha!”
Khoé môi đang cong cong của tôi bỗng chốc hạ xuống.
“Ê?! Bvlgari kìa!”
“Trời ơi Y Y, thiếu gia lại tặng cậu bảo bối gì thế, mau cho tụi này mở mang tầm mắt nào.”
Tôi nói: “Tự coi đi.”
Bên trong là một sợi dây chuyền.
“Trời má ơi, thiếu gia cưng quá đi mất, Y Y cậu đúng là có phúc quá mà.”
“Gì mà hoa khôi với hoa hậu khoa, đều không bằng Y Y tụi mình!”
“Hu hu ghen tị quá đi, cho tớ hưởng ké chút vận đào hoa của Y Y với!”
Tôi bực bội vò nhẹ lỗ tai.
4
Điện thoại vang lên cuộc gọi thoại.
Là Hàn Dược gọi đến.
Đối diện với ánh mắt tò mò lấp lánh của mọi người, tôi bất đắc dĩ quay người ra ban công, “Alo?”
“Sao không trả lời tin nhắn?”
Tôi rút điện thoại khỏi tai, mở khung tin nhắn của anh, mới phát hiện ra mười mấy phút trước anh có nhắn hỏi tôi đã về ký túc chưa.
Tôi nói: “Tôi đang ăn đồ kho mẹ làm với mấy bạn cùng phòng, không nhìn điện thoại.”
Giọng nói trầm thấp của anh vọng qua tiếng lá cây xào xạc: “Không có phần cho anh à?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, mẹ tôi có chuẩn bị riêng một phần cho Hàn Dược, nằm dưới túi đồ kho lớn là một hộp tinh xảo, bên ngoài còn bọc thêm một túi vải xinh xắn.
Tại sao tôi nhớ rõ như vậy, là vì mẹ sợ tôi quên, nên lúc đóng gói còn bắt tôi đứng nhìn từng bước một.
Kết quả là vẫn quên.
Hoàn hồn lại, tôi mấp máy môi, thành thật nói: “Có, tôi quên đưa cho anh rồi.”
Bên kia im lặng một giây, giọng có chút buồn cười vì giận: “Anh vẫn đang đứng dưới lầu em đây.”
Tôi ngẩn người, rồi nói: “Vậy anh đợi tôi, tôi mang xuống.”
Anh nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
……
Lúc tôi ôm đồ đi xuống và nhìn thấy anh.
Anh đang đứng dưới bóng cây to, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lập lòe ánh đỏ.
Chiếc sơ mi đen mở hai cúc cổ, gió thổi phớt qua, lộ ra xương quai xanh thấp thoáng.
Tới gần mới phát hiện, anh đã nhìn tôi từ sớm.
Tôi hỏi: “Sao anh đứng ở đây?”
Anh vứt điếu thuốc trong tay, kéo gáy tôi xuống hôn.
Sau một nụ hôn triền miên da diết, anh lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi tôi, cười khàn khàn đáp: “Chỗ này tiện để hôn em.”
Tôi liếc sang những ánh mắt tò mò đang dán chặt vào hai chúng tôi, khó chịu đưa đồ cho anh: “Tôi lên trước đây.”
“Đừng đi.”
Anh nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ở lại với anh một lát.”