Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tiểu thư tung tú trúng ngay , lão gia biết chuyện giận đến mức suýt lật tung cả mái , phu nhân khóc đến đứt hơi khản tiếng.
Ta dõng dạc : “Đừng khóc nữa, để ta gả!”
Cơn thịnh nộ của lão gia lập tức im bặt.
Quản gia nhanh chóng bưng một khay vàng ròng, thay lời lão gia : “Sơ Đồng, ơn ngươi!”
Tiểu thư thốt : “Ta đồng ý!”
Ta ngơ ngác hỏi lại: “Tiểu thư đồng ý cái gì?”
Tiểu thư nhào tới ôm chặt khay đầy vàng: “ tiền ta đi! Ta nguyện ý gả kia!”
Lão gia tức đến mức lật tung mái , phu nhân khóc lóc sai người lôi tiểu thư về phòng, quản gia vội vàng nhét đống vàng vào lòng ta.
Tay ta run rẩy cầm lấy một thỏi vàng, nhận sức nặng của vàng, ta bỗng nhiên ngộ ra chân lý.
Hèn gì tiểu thư lại mê tiền đến thế.
Cầm vàng tay sướng !
Ta thu từng thỏi vàng lại, giấu dưới đế giày, giấu nơi ngực áo.
Khi lại thỏi cuối cùng, gia đạp cửa xông vào, nắm chặt tay ta rằng: “Phụ thân! Nhi tử tâm duyệt Sơ Đồng, ấy không thể đi!”
gia dung mạo như chi lan ngọc thụ, nha hoàn phủ ai nấy đều ôm mộng tưởng viển vông.
ta thì khác.
Ta nhân duyên, phải vì lòng muốn duyên, mượn chuyện bái Phật để che giấu một thân phận khác.
Ta là một s á h ủ tại chức, có biên chế đàng hoàng.
Nam nhân làm chậm tốc độ rút kiếm của ta thôi.
Ta rất có tâm với nghiệp!
Tiểu thư Phật vì tài vận, ta Phật để có cớ xuất môn.
Bởi ta vừa nhận một nhiệm vụ mới: Tìm và ám s á Nhị hoàng tử đang lưu lạc nhân gian.
Ta thấy đám cấp trên của ta, phàm là có một hạt lạc nhắm rượu, cũng đến nỗi say đến mức phái một ám cọc thâm cư phủ như ta đi làm cái nghề tìm người rồi g i ế thế .
hiển nhiên là bọn họ đã uống quá chén.
Nên ta buộc phải hoàn thành nhiệm vụ .
Ta rút tay mình khỏi tay gia, đáp: “ gia, là Sơ Đồng phúc mỏng.”
gia nhíu : “ biểu của ngươi trông như đang muốn bảo ta c ú đi vậy.”
Ta câm nín.
sao?
Quả đúng là vậy.
Gương mặt ta vẫn giữ hướng nhìn về phía gia, thân thể đã ôm vàng quay đi mất rồi.
Nặng !
Nếu tiểu thư nhìn thấy cảnh chắc sẽ ghen tị đến phát đ i ê n mất.
Lần đầu tiên ta nhận nỗi phiền não của việc có quá nhiều tiền.
2
Ta rất lo tiền bạc sẽ khiến ta và tiểu thư trở mặt thành h ù, là những không ghen tị, đặc biệt trèo tường sang tâm với ta.
Ta nhìn giường đầy chùy sói, đinh xuyên tim, chùy sao băng:
“…”
Thôi , bại lộ rồi.
Tiểu thư ngẩn ra vài giây, rồi gỡ từ trên vai xuống một bao tải.
Hạc đỉnh hồng, thất bộ đảo, đoạn trường thảo.
Cả hai chúng ta cùng câm nín.
Cuối cùng tiểu thư là người phá vỡ im lặng.
“Hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ độc chết hắn.”
ngập ngừng một chút rồi tiếp: “Nha môn là do ta mở. Ngươi chớ hoảng.”
Ta đáp: “Châu quan phóng hỏa, bá tánh đốt đèn.”
bảo: “Vậy ngươi cứ đi làm quả hồng mềm đi, ta mặc kệ ngươi.”
Ta xốc lại tay nải, tiếng đao kiếm bên va vào nhau lanh canh vui tai.
Tiểu thư lúc mới vỗ vai ta đầy an ủi: “Ngươi trưởng thành rồi.”
Chứ gì nữa?
Nhìn xem, đây chính là giác an toàn nam nhân không thể mang lại .
bị tiểu thư ném trúng tú họ Liễu.
Gia cảnh bần hàn, à không, hắn đến bốn bức tường có, bức tường thứ tư là dùng cỏ tranh dán .
Lúc đội ngũ tống thân ta qua, hắn đang quét .
Ta ngồi trên chiếu rách , nhìn hắn quét thì nấu cơm, nấu cơm thì xào rau, bưng bát nhìn hắn xào rau lại rửa nồi, rửa nồi lại chẻ củi.
Ừm, việc bao trọn.
“ chưa?” Hắn tay xin cái bát của ta.
Ta bát hắn, ngón tay hắn thon dài, trắng như hành củ.
Giọng cũng dễ nghe.
họ Liễu rửa bát , ta một quả táo, bảo: “Ta Liễu Tố. Sau , không phép nhìn nam nhân khác, phép tương phu giáo tử, sống với ta cả đời.”
Ta đáp: “, chàng có thể giúp ta vén khăn voan trước đã không.”
Hắn cười: “Lúc cơm phải tự vén rồi sao? lén nhìn ta nữa.”
Ta xấu hổ vô cùng: “Đâu ra lắm lời thế.”
Hắn dùng một cành đào gạt khăn voan của ta xuống, trên cành vẫn vương vài đóa hoa đào đang nở rộ.
Con nai già tim ta bỗng chồm dậy, đập thình thịch liên hồi.
Hắn đối với ta quả là hữu tất ứng.
không biết liệu có phải là tám múi cơ bụng, một lòng một dạ, không nạp thiếp thất, phi ta không lấy, nguyện vì ta mưu quyền soán vị trảm hoàng đế hay không.
Trời rất nhanh đã tối đen.
Đến lúc khám phá câu trả lời rồi.
Ta nhìn chằm chằm vào bụng hắn, đợi hắn cởi áo.
Vẻ mặt hắn lúng túng, vành tai ửng đỏ, nhíu đầy ẩn nhẫn: “Liệu có nhanh quá không?”
“Nam nhân không nhanh.”
“Vậy chúng ta đi tắm trước nhé?”