Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mỗi con số tôi đọc ra, sắc mặt Trần Minh và Vương Tú Phương lại xám đi một phần.
“Phần hai, chi sinh hoạt: tiền đi chợ, hoa quả, đồ dùng gia đình — tôi tính bình quân 100 tệ/ngày. Ba năm là 109.500 tệ.”
“Đây còn là con số ước tính thấp nhất, thực tế còn nhiều hơn.”
“Phần ba, các khoản ngoại và chi ngoài. Ngày lễ tết, quà cáp, lì xì cho mẹ và bố, tổng cộng ba năm không dưới 30.000 tệ. Quần áo, giày dép, đồ điện tử cho Trần Minh — không dưới 50.000 tệ.”
“Còn cả những lần họ hàng ở quê lên Bắc Kinh chơi, ăn uống, khách sạn, đi chơi — nhiều lần đều do tôi trả. Tôi tính sơ 10.000 tệ.”
“Tổng tất cả lại: 422.700 tệ.”
Tôi lật trang cùng, cho họ thấy trang tổng kết in số đỏ chót — con số như một cái tát không thương tiếc vào mặt họ.
“ tôi 13.000 tệ/tháng, ba năm sau thuế khoảng 400.000 tệ. là tôi nhịn ăn nhịn , dồn bộ thu nhập cho cái nhà này… thậm chí còn âm hơn 20.000 tệ.”
“Còn Trần Minh — 18.000 tệ/tháng, ba năm tổng thu nhập hơn 500.000 tệ. Xin hỏi: số tiền đó, đã dùng để làm gì cho cái nhà này?”
Tôi nhìn vào họ, giọng nói như băng:
“Tôi gánh hơn 100% chi phí trong nhà, mà đến cả cái máy rửa bát cũng không được quyền quyết định. Như vậy gọi là chung sao?”
Sắc mặt Vương Tú Phương chuyển màu gan heo, bà ta cố chuyển hướng, lại lôi bài ca cũ kỹ ra dùng.
“Cô… cô tính toán kỹ thế làm gì? trong một nhà mà cứ so đo tiền bạc, cô muốn phá nát gia đình à?”
“Một nhà?” Tôi cười , cắt ngang bà ta. “Vậy tiền của tôi, có được tính là tiền của cái nhà này không? Còn tiền của Trần Minh, có được tính không?”
“Đã là người một nhà, thì đừng phân biệt của ai với ai. Được thôi, hôm nay, ta thật sự đừng phân biệt nữa.”
Tôi nhìn vào Vương Tú Phương, giọng không lớn nhưng đầy uy lực:
“Mẹ nói mẹ giữ tiền giùm tụi con? Vậy mời mẹ cũng ‘sổ ghi chép’ của mẹ ra, để tụi con xem thử năm chục vạn , mẹ đã ‘giữ giùm’ như thế nào.”
Trần Minh vội vàng đứng ra hòa giải:
“Uyển à, em đừng làm thế. Đều là người trong nhà cả, cần gì phải tính toán chi li như vậy…”
“Im miệng!” Tôi quát .
“Ở đây không tới lượt anh nói! Anh chỉ là một đứa ‘trẻ con’ lớn xác, hưởng hết mọi , nhưng không gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì!”
Trần Minh bị tôi gằn cho cứng họng, tắt tiếng, cụp đuôi ngồi im.
Vương Tú Phương bị tôi ép đến chân tường, mặt đỏ tím, ấp úng mãi không nói được câu nào mạch lạc.
“Tiền… tiền thì đem đi đầu tư rồi… quỹ này, cổ phiếu …”
“Tốt thôi.” Tôi đón . “Vậy thì hợp đồng đầu tư ra. Giao dịch thế nào, quỹ nào, giá bao nhiêu, lỗ ra sao — cho tụi con xem rõ. Xem thử một người từng làm kế toán như mẹ, dùng tiền xương máu của tụi con đầu tư ‘có ’ đến cỡ nào.”
Trong lòng tôi rất rõ — chỗ tiền , sao có chỉ là đầu tư đơn thuần?
Quả nhiên, Vương Tú Phương bắt đầu hoảng loạn. Bà ta không ngờ tôi chuẩn bị kỹ đến thế, chặn hết mọi đường lui của bà.
Đường cùng, bà cùng cũng lật con bài tẩy của mình.
“Lâm Uyển! Cô đừng có được đằng chân lấn đằng đầu! Nếu cô còn tiếp tục làm loạn, tôi sẽ bảo Trần Minh ly hôn với cô!”
Bà ta trừng mắt, giọng đầy đe dọa:
“Để tôi xem, một đứa đàn bà ly dị, còn theo một đứa nhỏ không phải con ruột, được mấy ngày cho ra hồn!”
Nghe đến đây, tôi chẳng những không sợ, mà bật cười thành tiếng.
Đây chính là câu tôi chờ.
Tôi tốn trong túi ra một tập hồ sơ khác, đặt nhẹ lên chồng giấy chi trước mặt họ.
Là một bản tư vấn lý.
Trên bìa là logo của một văn phòng luật sư nổi tiếng — dưới ánh đèn lẽo, sáng lên đầy uy hiếp.
“Mẹ, có vẻ mẹ không rành luật lắm. Con giúp mẹ bổ túc một chút.”
“Theo Luật Hôn nhân hiện hành, tiền của Trần Minh được tính là tài sản chung của vợ chồng. Mẹ không có quyền đơn phương giữ và sử dụng số tiền đó, càng không có quyền giấu con chuyện đã dùng vào đâu. Hành vi của mẹ — đã cấu thành ‘xâm phạm tài sản chung’.”
“Còn về chuyện ly hôn…” — tôi nhìn bà, ánh mắt chan chứa khinh miệt,
“Mẹ cứ yên . Nếu ly hôn thật, con sẽ thông luật để lại đầy đủ phần của mình. À không — với bộ công sức, đóng góp tài chính, và sự chèn ép về tinh thần mà con đã chịu đựng suốt ba năm , tòa án chắc chắn sẽ nghiêng về phía con — người không có lỗi.”
“Đến lúc đó, không chỉ tiền mà mẹ giữ, mà cả căn nhà này, ta cũng sẽ phân chia lại.”
“Mẹ nghĩ xem, một người phụ nữ bị kiểm soát tài chính và bóp nghẹt tinh thần suốt trong hôn nhân — liệu có được tòa đồng cảm không?”
tôi, như một gáo nước đá dội đầu xuống chân, khiến cả Vương Tú Phương và Trần Minh chết lặng.
Cả hai người nhìn chằm chằm vào bản tư vấn lý, như mặt với trát tòa.
Họ không ngờ, người phụ nữ từng cam chịu như tôi, lại lâu đã chuẩn bị sẵn sàng thế “chết chùm cũng phải đòi công bằng.”
Không gian quanh bàn ăn, bỗng lặng như tờ.
Không còn tiếng chén bát, không còn tiếng thở mạnh — chỉ có sự đến nghẹt thở, và bức tường lý của họ… bắt đầu sụp đổ.
07
Vương Tú Phương hoàn bị bản tư vấn lý làm cho chấn động.
Bà ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy hoảng loạn đã tự tố cáo tất cả.
Bà ta vẫn không bỏ bài cũ: “Lâm Uyển, cô nhất định phải làm mọi chuyện thế này sao? Đưa nhau ra tòa, ai được lợi chứ? Cũng là chuyện nhà thôi mà!”
“?” Tôi như nghe thấy một chuyện nực cười nhất thế gian.
“Ai mới là người làm trước? Là người nhìn thấy một đứa trẻ sốt gần 40 độ nhưng không móc nổi một đồng chữa bệnh, lại còn thản nhiên mỉa mai! Là người đồng cực nhọc của con trai mình, đi bồi dưỡng họ hàng nhà ngoại, để con dâu phải ăn rau luộc ngày! Đó là không sao?”
Tôi đứng dậy, nhìn xuống Trần Minh, ánh mắt sắc như dao:
“Trần Minh, anh còn nhớ ba năm trước có ‘một người bạn’ mượn anh mười vạn không?”
Sắc mặt Trần Minh trắng bệch.
“Anh nói là bạn anh gặp khó khăn, cần xoay tiền gấp. Khi đó tôi phản , vì ta mới nhà, trong tay chẳng dư dả gì. Nhưng anh vẫn giấu tôi, lén đem tiền cho mượn.”
“Đến giờ vẫn chưa thấy trả. Biết tại sao không?”
Tôi quay nhìn Vương Tú Phương, giọng như thép:
“Mẹ, hay là mẹ nói cho anh ta biết, số tiền đó… thực ra đi đâu rồi?”
Ánh mắt bà ta chợt lảng tránh, môi run lên mà không nói được gì.
“Không nói? Vậy để con nói.” Tôi rút điện thoại, mở một ảnh chụp màn hình chuyển khoản, đặt lên bàn.
“Số tiền đó, chẳng có người bạn nào mượn cả — mà là mẹ đi xe mới cho nhà bác hai, anh trai của mẹ.”
Trần Minh quay ngoắt nhìn mẹ mình, ánh mắt chất đầy kinh ngạc và hoang .
“Mẹ? Có thật không?”
“Mẹ… mẹ chỉ thấy anh họ con đi làm xa, phải chen chúc xe buýt khổ quá nên…” — bà ta vẫn cố chống chế.
“Chưa hết.” Tôi không cho bà cơ hội thở.
“Năm , mẹ âm thầm 20 vạn, đem đầu tư một dự án P2P lãi cao. Kết quả — mất trắng. Mẹ nói với Trần Minh rằng là tiền riêng của mẹ. Nhưng thật ra — số tiền đó, mẹ của Trần Minh — lén rút từng tháng một.”
Tất cả những chuyện này, là tôi — Lâm Uyển, “con dâu ngoan ngoãn”, “ngốc nghếch cam chịu” trong mắt họ — đã tự mình điều tra, lần mò từng manh mối trong những ngày chiến tranh , nhờ bạn bè có chuyên môn kiểm tra từng giao dịch.
Trần Minh đứng như tượng đá — như bị sét đánh trúng đỉnh đầu.
Tất cả những điều này, có cái anh ta chưa từng biết, có cái chính anh ta cũng bị mẹ che giấu.
Vậy mà tôi — người anh ta luôn nghĩ là yếu đuối — lại biết hết.
Thấy tình hình bất lợi, Vương Tú Phương chuyển tấn công ngược:
“Cô… cô dám theo dõi chuyện riêng của nhà tôi? Đúng là đàn bà cơ thâm độc!”
“Chuyện riêng?” Tôi cười nhạt. “Trong một ngôi nhà không hề có bất kỳ sự minh bạch tài chính nào, tôi — với tư cách là người duy nhất gánh vác chi — tìm hiểu sự thật để bảo vệ quyền lợi hợp của mình thì có gì sai? Hay ‘chuyện riêng tư’ của các người… là được xây dựng trên sự lừa dối và bóc lột tôi?”
“Lúc nãy mẹ còn nói đã tiền đi đầu tư? Vậy thì lợi nhuận đâu? Nếu đầu tư giỏi đến thế, vì sao nhà này lúc nào cũng thiếu trước hụt sau?”
Tôi từng bước ép sát, rồi đập mạnh một tập hồ sơ khác lên bàn.
Là một bản sao kê tài khoản ngân hàng.
“Số tiền ba mươi vạn này, khoản ‘đầu tư lớn’ đó — diễn ra vào tháng Sáu năm ngoái.”
“Lúc đó mẹ nói với Trần Minh là một sản phẩm ủy thác lợi nhuận cao, chắc chắn không lỗ.”
“Nhưng thực tế thì sao?”
Tôi chỉ vào dòng thông tin người nhận trên sao kê ngân hàng, từng chữ từng câu, đọc chậm rãi và rõ ràng:
“Công ty TNHH thiết kế – trang trí nội thất XX. Số tiền này, mẹ đi trả trọn gói chi phí sửa nhà mới cho anh cả của Trần Minh.”
“Và căn nhà đó — Trần Minh chưa từng nghe nhắc đến nửa .”
Trần Minh sụp đổ hoàn .
Anh ta vẫn luôn cho rằng mẹ giữ tài chính là vì lo cho gia đình nhỏ này.
Vẫn luôn tin rằng những khoản tiền ấy được ‘đầu tư’ để sinh , để “tích góp cho tương lai”.
Nhưng giờ đây, lớp vỏ bọc ấy bị tôi lột ra từng mảnh, để lộ sự thật tàn nhẫn, trần trụi, dơ bẩn.
gọi là “hiếu thảo” của anh — chẳng là biến mình thành một cái máy in tiền, không ngừng tiếp máu cho mẹ và đại gia đình bên nội.
Còn tôi — Lâm Uyển — người đầu ấp tay gối với anh suốt ba năm , thì ngay cả một chút tôn trọng và cơm canh tươm tất trong cái nhà này cũng không có.
Gương mặt Vương Tú Phương lúc này không còn chỉ là khó coi — mà là như tro tàn.
Mọi nói dối đều bị bóc trần.
Tất cả những lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa — bị tôi xé nát không chừa mảnh nào.
Bà ta bắt đầu la lối, giọng the thé, cố gắng đảo ngược tình thế:
“Tôi tiền của con trai tôi thì đã sao! Tôi thích cho thằng cả nhà tôi, cô có quyền gì quản?!”
“Có quyền!” Tôi nhìn bà chằm chằm, lẽo như thép.
“Đó là tài sản chung của vợ chồng tôi! Bà đồng nào, tôi có quyền nắm rõ từng đồng! Bà trộm, gọi đúng tên là — ĂN CẮP!”
Tôi không buồn nhìn người đàn bà phát điên nữa, mà quay Trần Minh — người đàn ông thất thần ngồi đó như cái bóng.
Tôi ném cho anh ta câu hỏi cùng — cũng là tối hậu thư của tôi:
“Trần Minh, giờ anh muốn tiếp tục trong cái vòng kiểm soát và lừa dối do mẹ anh bày ra, làm một cái máy rút tiền mù quáng…”
“Hay anh muốn thật sự làm một người đàn ông — một người chồng đúng nghĩa — đứng lên, độc , dám diện với cuộc hôn nhân này, diện với chính cái nhà mà anh ?”
Trần Minh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt tôi — ánh mắt không còn một chút cảm xúc, nhưng lại đến buốt xương.
Rồi anh quay nhìn mẹ mình — khuôn mặt méo mó vì hoảng loạn, vì sĩ diện bị giẫm nát, vì tất cả những dối trá bị bóc trần.
Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt Trần Minh hiện lên sự giằng xé thật sự.
Nỗi đau vì bị lừa dối, và nỗi sợ hãi khi sắp phải tỉnh ngộ, cùng lúc gặm nhấm nội anh ta.
Tôi biết — tôi đã tìm được cái đòn bẩy duy nhất có bẻ gãy cái gọi là “hiếu đạo mù quáng” trong anh.
08
Đêm hôm đó, Trần Minh không vào phòng ngủ.
Anh ta ngồi ở sofa phòng khách cả đêm.
Tôi không ra khuyên, vì tôi biết — có những con đường anh phải tự mình đi, có những hố sâu, phải tự anh bước .
Sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị đi làm, anh gọi tôi lại.
Quầng thâm mắt rõ rệt, gương mặt tiều tụy, ánh mắt rối bời như một mớ chỉ rối — trong đó có day dứt, có mơ hồ, và có cả chút van xin khó nhận thấy.
“Uyển… anh…” — giọng anh khản đặc, “Mẹ… đúng là giấu anh chuyện tiền sửa nhà cho anh cả…”
cùng, anh cũng chịu thừa nhận.
Tôi không hả hê, cũng không có chút dáng vẻ của người chiến thắng.
Chỉ bình thản nhìn anh, nói ra một sự thật còn tàn nhẫn hơn.
“Khoản tiền sửa nhà đó, không phải mẹ anh dùng tiền tiết kiệm để trả.”
“Tôi đã kiểm tra bộ sao kê ngân hàng. Đó là khoản vay dùng đứng tên anh, thời hạn ba năm. Nói cách khác, hai năm nay, anh không chỉ bị mẹ anh chiếm đoạt, mà còn bị dùng để trả nợ khoản vay nhà cho anh trai anh.”
Trần Minh như bị sét đánh trúng, thân chao đảo, phải dựa vào tường mới đứng vững.
Anh ta tưởng rằng mình chỉ là cây ATM của mẹ. Không ngờ, mình còn là con lừa gánh nợ cho cả gia đình bà.
Tàn dư cùng của sự hiếu thảo mù quáng và niềm tin dành cho mẹ, bị nghiền nát ngay lúc đó.
“Bà ấy sao có … sao có xử với anh như vậy…” — Trần Minh lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng.
Tôi bước đến, nhìn vào anh, giọng nói dứt khoát:
“Trần Minh, tôi cho anh cơ hội cùng. Nếu anh muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, cứu cái nhà này…”
“Thì phải cùng tôi đòi lại tất cả những gì thuộc về ta.”
“Không phải xin — mà là đòi. Đòi lại quyền kiểm soát tài chính, đòi minh bạch bộ sổ sách.”
“Nếu anh không làm được — vậy thì gặp nhau ở tòa.”
Tôi không để lại chỗ cho do dự.
Tối hôm đó, tôi lại ngồi diện ba người.
Vương Tú Phương có lẽ tưởng sau một đêm “tỉnh ngộ”, Trần Minh sẽ quay về phe bà.
Thấy tôi cùng xuất hiện, bà diễn tiếp vai người mẹ đáng thương, nước mắt ngắn dài.
“Minh à, mẹ biết mẹ sai rồi… mẹ không nên giấu con… nhưng mọi mẹ làm, đều là vì cái nhà này mà! Anh con cũng là anh ruột con, giúp đỡ nhau có gì sai?”
“Con đừng để con đàn bà ly gián mẹ con mình! Mẹ nuôi con lớn, chịu bao khổ cực, bao đắng cay…”
Bà khóc như tôi là kẻ xấu phá tan tình mẹ con thiêng liêng.