Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh gặp rồi mà, đội cổ vũ đó, Mạc Nhung Nhung ấy — xinh lắm.”
Tống Hiểu Minh nhíu mày suy nghĩ rất lâu:
“Ờ… hình như có chút ấn tượng.”
Diễn xuất thật tuyệt vời. Tôi cười lạnh trong lòng.
Tống Hiểu Minh vẫn muốn từ chối, tôi lập tức giả vờ giận dỗi:
“Sao thế, đến chút thể diện này mà anh cũng không nể em à?”
Tống Hiểu Minh vẫn chưa tham gia buổi phỏng vấn thực tập ở công ty chứng khoán. Tôi đã nói trước với anh ta rằng người phụ trách phỏng vấn là một nữ lãnh đạo cấp cao — bạn thân của ba tôi, cũng là mẹ nuôi của tôi.
Ngay lúc then chốt thế này, anh ta tuyệt đối không dám làm tôi phật lòng.
Bất đắc dĩ, anh đành đồng ý đi cùng tôi.
Đến ngày sinh nhật của Mạc Nhung Nhung, tôi khoác tay Tống Hiểu Minh, cùng xuất hiện trước mặt cô ta.
Các bạn học vây quanh xung quanh, nhìn ba chúng tôi đứng chung một chỗ — có lẽ cả đời họ cũng chưa từng ăn được quả dưa nào “gắt” đến thế.
Mạc Nhung Nhung nhìn tôi, nụ cười ngọt như rót mật:
“Chị Lâm đến rồi à! Có mang quà cho em không đó?”
Tôi mỉm cười, rồi bất ngờ đẩy Tống Hiểu Minh ra trước mặt cô ta:
“Chẳng phải đây chính là quà sao?”
Cả hội trường chết sững.
Sắc mặt của Mạc Nhung Nhung và Tống Hiểu Minh đồng loạt biến đổi.
Tôi thong thả thưởng thức vẻ mặt cực kỳ bối rối của hai người họ trong hai giây, rồi khẽ nhếch môi, bình thản vỗ vai Tống Hiểu Minh:
“Sao còn đứng ngây ra đó? Cái túi em nhờ anh xách giúp đấy, trong đó là quà mà.”
Tống Hiểu Minh lúc nãy mặt mày tái mét, nghe tôi nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc túi Chanel nhỏ, đưa cho Mạc Nhung Nhung.
“Nghe Yên Yên nhắc đến em suốt.” — Anh ta nở nụ cười lịch thiệp đặc trưng của một tiền bối “cool ngầu”.
Mạc Nhung Nhung nhận lấy túi, mắt sáng long lanh:
“Cảm ơn anh! Em cũng nghe chị Lâm nhắc đến anh rất nhiều đó!”
Chắc bọn họ nghĩ diễn xuất của mình tuyệt lắm.
Mọi người xung quanh đồng loạt cụp mắt xuống, không ai dám nhìn thẳng — đúng kiểu không nỡ chứng kiến cảnh tượng đó.
Bạn cùng phòng kéo tôi ra một góc, khẽ thì thầm:
“Cậu thật sự mua túi Chanel cho Mạc Nhung Nhung à?”
Tôi mỉm cười: “Hàng giả.”
Cô ấy cảm thán:
“Cái tiệc sinh nhật hôm nay, chẳng ai thật lòng đến mừng cả, toàn đến để xem kịch thôi.”
Ai mà chẳng biết chứ — vở bi kịch học đường đời mới, nữ chính là Mạc Nhung Nhung, nam chính ẩn mặt là Tống Hiểu Minh.
Mặc dù ánh mắt hóng chuyện của mọi người đã được tiết chế rất nhiều, nhưng Tống Hiểu Minh vẫn cảm nhận được phần nào.
Anh ta bước lại gần tôi:
“Em có thấy không, hình như có nhiều bạn nữ nhìn anh ghê á?”
May là tôi đã chuẩn bị sẵn, liền bật cười đáp lại:
“Thì anh hôm nay lại đẹp trai lên một tầm cao mới mà.”
Tống Hiểu Minh vốn rất tự tin vào sức hút của mình — mà cũng phải thôi. Một bên là bạn gái nhà giàu để anh ta tha hồ lợi dụng, một bên là học muội hotgirl chấp nhận làm người tình bí mật. Với thành tích như thế, không tự mãn mới lạ.
Quả nhiên, Tống Hiểu Minh rất hưởng thụ câu nói của tôi, cười tít mắt rồi vòng tay ôm lấy tôi:
“Có bạn trai vừa đẹp trai thế này, em nên có chút cảm giác nguy cơ đấy. Nếu em không đối xử tốt với anh, có khi bị người khác cướp mất lúc nào không hay đâu.”
Vừa dứt lời thì thấy một nam sinh đứng gần đó đang uống rượu, nghe xong thì phì cả ra, suýt phun vào người Tống Hiểu Minh.
“Sao cậu làm gì vậy?” — Tống Hiểu Minh cau mày, bực bội lau vết rượu dính trên áo sơ mi của mình.
“Xin lỗi, xin lỗi.” — Cậu kia cố nhịn cười, vừa nói vừa lao thẳng vào nhà vệ sinh, “Tự nhiên thấy buồn nôn quá.”
Tống Hiểu Minh nhìn theo bóng lưng cậu ta, không vui quay sang tôi nói:
“Anh nói thật với em, không phải chỉ có con gái mới thích đấu đá đâu, bọn con trai cũng biết ghen tị lắm đó.”
Đúng, đúng lắm.
Cả thế giới con gái đều đang đấu đá vì muốn giành lấy tình yêu của anh mà.
Cả thế giới con trai đều ghen tị với anh.
Trong lòng tôi đã bắn ra cả vạn dòng đạn mắng mỏ châm chọc, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Anh nói đúng .”
Dỗ dành xong Tống Hiểu Minh, tôi bước sang một bên, lén mở điện thoại ra xem thì phát hiện nhóm chat đã có mấy trăm tin nhắn mới.
“Anh đã bảo tài xế lái xe đến rồi, đang đậu ngay trước cửa nhà hàng.” — Là tin nhắn từ một cậu bạn con nhà giàu của tôi.
“Phương Uyển, em họ của cậu rốt cuộc bao giờ mới đến?” — Trợ giảng hỏi.
“Nó tới cửa rồi.” — Bạn cùng phòng tôi, Phương Uyển, đáp lại.
“OK! Làm theo kế hoạch!”
Ngay lập tức, cả nhóm tràn ngập sticker và icon hóng drama.
Khi tiệc sinh nhật sắp kết thúc, tôi kéo Tống Hiểu Minh rời đi trước.
Một lát sau, khi Mạc Nhung Nhung và đám bạn học cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, một chiếc Maserati gần như va phải cô ta.
Từ trên xe bước xuống là một chàng trai trẻ cao ráo, điển trai không kém gì nam chính trong phim thần tượng, vội vàng xin lỗi và đề nghị đưa cô đi bệnh viện.
Thực ra Mạc Nhung Nhung chẳng bị gì cả, nhưng cô ta lập tức leo lên ghế phụ của chiếc Maserati, dáng vẻ chẳng do dự chút nào.
“Tiếc là cậu không tận mắt thấy.” — Phương Uyển sau đó vừa lắc đầu vừa kể lại — “Cái điệu bộ nũng nịu, giả vờ yếu ớt đó, bọn tớ đứng quanh suýt nữa phải cố nhịn để khỏi nôn tại chỗ.”
Tôi khẽ cười: “Đây mới chỉ là màn mở màn cho vở kịch chính thôi mà.”
3
Tất nhiên, không phải ai cũng diễn giỏi như vậy.
Ví dụ như Phó Chủ tịch Hội Sinh viên – người phụ trách trực tiếp Tống Hiểu Minh.
Vào kỳ giữa học kỳ, danh sách cán bộ Hội Sinh viên xuất sắc được công bố, và Tống Hiểu Minh sốc nặng khi phát hiện… mình không có tên.
Anh ta lập tức đi tìm Phó Chủ tịch để đòi “lý lẽ”.
Phó Chủ tịch lại chính là bạn cùng phòng của chị trợ giảng. Cô này tính khí nóng nảy, đã sớm nghe hết chuyện xấu của Tống Hiểu Minh qua bạn mình.
Thế nên khi anh ta chất vấn vì sao mình không được chọn, cô nàng chẳng ngại ngần mà ném thẳng một câu vào mặt:
“Cán bộ xuất sắc phải phát triển toàn diện đức – trí – thể – mỹ – lao. Anh không xứng.”
Chị trợ giảng đứng bên chứng kiến toàn bộ, hoảng hốt nhắn tin cho tôi:
“Trời ơi, tớ không cản được cái miệng dữ dằn của nhỏ đó, có bị lộ rồi không?”
Tôi nhắn lại:
“Cậu đừng lo, lúc Tống Hiểu Minh đi, cậu thấy phản ứng sao?”
“Bực bội hầm hầm bỏ đi.”
“Vậy là ổn rồi.” — Tôi mỉm cười, lòng đầy tự tin.
Quả nhiên, khi Tống Hiểu Minh đến ăn với tôi, câu đầu tiên anh ta nhắc đến là Phó Chủ tịch.
“Cô ta đang trả thù anh đấy.” — Anh ta vừa nói vừa bực dọc dùng đũa chọc vào bát cơm — “Năm ngoái cô ta bám riết lấy anh, anh từ chối rồi, nên giờ ghi thù trong lòng.”
“Đúng rồi Yên Yên, em có quen với Chủ tịch Hội Sinh viên đúng không?
Em giúp anh nghĩ cách đi, báo với Chủ tịch một tiếng, nói Phó Chủ tịch lấy việc công trả thù riêng.
Dù gì danh hiệu cán bộ xuất sắc có cộng điểm đánh giá tổng kết, anh bị mất phần này là vì em mà đắc tội với cô ta đó…”
“Yên Yên? Yên Yên?”
Tôi đang mải suy nghĩ thì bị tiếng của Tống Hiểu Minh kéo về thực tại, liền lập tức giả vờ đồng lòng căm phẫn:
“Không thành vấn đề.”
Chỉ mới hôm qua thôi, ông chủ của nhà hàng quen mà chúng tôi hay ăn lén nói với tôi rằng: mỗi lần tôi thanh toán xong rời đi, Tống Hiểu Minh đều quay lại… để xin xuất hóa đơn.
Lúc đó tôi còn thấy khó hiểu. Nhưng giờ, khi anh ta nhắc đến Hội Sinh viên, tôi lập tức hiểu ra — đúng là nhắc khéo đúng lúc.
Dù gì thì vở kịch bên phía Mạc Nhung Nhung cũng cần thời gian để “dâng cao sóng lớn”, vậy thì nhân lúc rảnh rỗi này, tôi nên dọn dẹp sạch sẽ phía Tống Hiểu Minh trước.
Tôi liền gọi ngay cho Chủ tịch Hội Sinh viên — người học cùng lớp chọn với tôi, đúng là thân thiết thật sự.
Sau khi nghe tôi kể xong, cô ấy cười nói:
“Hiểu rồi, để tớ lo.”
Hôm sau, trong buổi họp toàn thể Hội Sinh viên, Chủ tịch nghiêm túc tuyên bố:
“Gần đây phát hiện có nhiều cán bộ sinh viên chiếm dụng ngân sách hoạt động, tư túi các khoản kinh phí đặc biệt — chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm minh.”
Tống Hiểu Minh tái mặt, lập tức chạy đến dưới ký túc xá tìm tôi, vừa thấy tôi liền túm lấy:
“Em nói gì với Chủ tịch vậy?”
Tôi ngước mắt, ngây thơ chớp mắt:
“Em chỉ bảo chị ấy kiểm tra kỹ lại chị Phó Chủ tịch thôi mà.
Anh xem, chị ấy vì bị anh từ chối tình cảm mà gạch tên anh khỏi danh sách khen thưởng — một người lợi dụng chức vụ để tư thù cá nhân, chắc chắn còn làm nhiều chuyện sai khác nữa. Phải điều tra cho kỹ chứ, đúng không?”
Tống Hiểu Minh mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết phản bác kiểu gì.
Một tuần sau, vụ việc Tống Hiểu Minh khai khống kinh phí, lợi dụng chức quyền để biển thủ quỹ bị điều tra đến nơi đến chốn.
Anh ta bị khai trừ khỏi Hội Sinh viên, đồng thời bị trường ghi một lỗi kỷ luật nghiêm trọng.
Lúc thông báo xử phạt được công bố, Chủ tịch và Phó Chủ tịch đang ngồi uống rượu cùng tôi tại quán bar riêng ở nhà tôi.
“Xin lỗi em nhé.” — Phó Chủ tịch nói với tôi — “Đúng là trước đây chị từng theo đuổi anh ta.
Nhưng chị vốn không quen ai bên khoa tụi em, mà Tống Hiểu Minh lúc đó cư xử hệt như người độc thân…”
Tôi hiểu ngay — mấy bức ảnh chụp chung của tôi và anh ta trên mạng xã hội, chắc chắn đã bị anh ta phân nhóm ẩn đi.
“Sau này khi biết anh ta có bạn gái rồi, chị đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc.”
Tôi vỗ nhẹ vai Phó Chủ tịch:
“Chuyện đó có gì mà phải xin lỗi.”
Chủ tịch cười tít mắt, vừa bóc lạc luộc vừa nói:
“Hai người nên cụng ly một cái mới đúng.”
Tôi nâng ly chạm vào ly của Phó Chủ tịch:
“Chúc mừng chị đã thoát khỏi một tên tra nam.”
Phó Chủ tịch bật cười:
“Cũng chúc em sớm đá được tên tra nam đó.”
Cả hai cùng uống cạn cốc bia mát lạnh. Đặt ly xuống, Phó Chủ tịch như sực nhớ điều gì:
“À đúng rồi, em cẩn thận chút, Tống Hiểu Minh thua thiệt lớn thế, liệu có ra tay với em không?”
Tôi cười lạnh:
“Yên tâm, anh ta không dám đâu. Có một vết kỷ luật như vậy trong hồ sơ, việc xin việc sau này sẽ cực kỳ khó khăn.
Mà người duy nhất anh ta còn có thể bám vào, chính là em.”
4
Quả nhiên, Tống Hiểu Minh hoàn toàn không trách móc tôi, ngược lại còn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời hết mức.
Dù sao thì kỳ thực tập ở công ty chứng khoán hàng đầu kia, vẫn nằm gọn trong tay tôi.
Từ sau khi chuyện bị khai trừ khỏi Hội Sinh viên và bị nhà trường phê bình lan truyền khắp toàn trường, danh tiếng của Tống Hiểu Minh rơi xuống đáy.
Những nữ sinh từng xem anh ta như nam thần học trưởng lập tức quay lưng, tản đi hết sạch.
Tống Hiểu Minh vô cùng bực bội, giờ đây anh ta nóng lòng muốn tìm chút an ủi từ Mạc Nhung Nhung.