Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Nghe giọng mẹ trong điện thoại, tôi bỗng lặng .
Chiều nay lướt vòng bạn bè, tôi thấy chị dâu đăng món mì trộn sốt thịt bò, nhìn mà thèm quá hỏi chị có link không để tôi đặt thử.
Chị dâu ngạc nhiên gửi tin nhắn thoại cho tôi: “Nhà có sẵn đấy, sốt là mẹ em làm, ngon lắm.”
Thế là tôi nhắn cho mẹ, nhờ gửi cho mình .
tin nhắn đá chìm đáy biển, buổi chiều chẳng có hồi âm.
Trong đó tôi lại thấy mẹ vẫn đang nói rôm rả với họ hàng trong nhóm gia đình.
Trong lòng tôi đầy thắc mắc, chẳng hiểu vì sao mẹ thấy tin nhắn mà lại không trả lời.
Tối đến, tôi đang ăn cơm, mẹ gọi đến.
Cái cảm giác căng thẳng trong lòng tôi cuối cùng cũng thả lỏng, vội bắt máy.
“Con rốt cuộc có muốn lấy sốt thịt bò không? Muốn thì chuyển cho mẹ năm trăm tệ . Con cũng biết thịt bò giờ đắt lắm, mẹ đâu có .”
Niềm vui vừa lóe lên nghe điện thoại tức bị lời của mẹ dội thẳng gáo lạnh, tê buốt từ đầu đến chân.
Tôi chợt lặng thinh, chẳng biết phải nói gì.
Thấy tôi không đáp, mẹ lại sốt ruột:
“Sao thế? Ngay năm trăm tệ cũng tiếc à? Con biết sức khỏe mẹ không tốt mà. Mẹ phải dậy sớm ra chợ thịt, về còn phải sơ chế, băm, xào… Con tưởng dễ dàng lắm sao? Ăn sốt thôi mà mẹ phải bỏ ra bao nhiêu công sức đấy.”
Nghe mẹ than vãn, lòng tôi càng thêm chua xót.
“… Mẹ, con thấy trên vòng bạn bè, mẹ cho chị dâu hơn chục sốt, tưởng ở nhà còn nhiều lắm mới dám xin mẹ .”
Mẹ nghe xong tức giận, giọng đầy bực bội:
“Đan Đan, con có ý gì đây? Con đang trách mẹ đấy à?”
Trong lòng tôi có ấm ức, vẫn không nỡ trách thẳng, nói khẽ:
“Không có.”
Mẹ lại bị chọc trúng, mắng:
“Con điên rồi sao? Con so bì được với chị dâu à? ta học hành tử tế, xinh đẹp, gia đình có . Lấy được vào nhà mình, cưới anh con, đó là vinh quang cho nhà họ Trần . Hơn nữa còn sinh được đứa cháu đích tôn.
Còn con thì sao? Lấy một anh công chức quèn, chẳng gia thế, chẳng hậu thuẫn, lương tháng chưa tới một vạn, trả xong nhà với xe thì còn lại gì?
Nói thật, bây giờ anh con nhờ quan hệ bên nhà vợ mà làm ăn phát đạt, kiếm nhiều , lại hiếu kính với cha mẹ. Còn con thì sao? Chồng con thì keo kiệt, Tết nhất mang về chai rượu rẻ , không thấy mất à? Ngay ba con cũng thấy xấu hổ thay.”
Mẹ mở máy, liên tục chì chiết tôi.
Trước giờ tôi biết nhà mình trọng nam khinh nữ, không ngờ trong mẹ, tôi và anh lại khác biệt một trời một vực.
Tôi cắn chặt răng, gắng không để rơi:
“Con hiểu rồi mẹ. Con sẽ không lấy sốt thịt bò nữa. Mẹ giữ lại hết mà cho chị dâu . Món sốt của mẹ quý giá thế, con không dám xin.”
Nói xong, tôi dập máy.
Điện thoại vừa tắt, tức trào ra.
Tôi ngồi trên sofa, vùi khóc nức nở.
Đúng lúc đó, mật mã cửa vang lên. Tôi biết chồng – Triệu Minh – tan làm về, vội lau .
Triệu Minh vừa bước vào đã cười tươi:
“Vợ ơi, đoán xem anh gì ? Bánh rán ở thành tây, loại gạo lẫn gạo nếp, anh mỗi loại cái. Em thử .”
Anh vừa ngồi xuống liền phát hiện tôi khóc, vội hỏi:
“Sao thế vợ? Có gì à?”
Tôi lắc đầu:
“Không sao, vừa xem video cảm động quá khóc thôi.”
Triệu Minh cười bất lực:
“Vợ anh đáng yêu quá.”
Anh ôm tôi, dịu dàng vỗ về.
Tôi hít sâu, cố kìm .
Không ngờ tối hôm đó, anh lại đến.
Triệu Minh vừa mở cửa thấy là anh tôi liền niềm nở chào đón.
Anh tôi – Trần Tổ Vượng – nặng chì, vừa vào nhà đã quát :
“Trần Đan Đan đâu? Ra đây ngay!”
Tôi đang đắp nạ, nghe thì bước ra, cau mày:
“Anh đến làm gì?”
Từ nhỏ, quan hệ tôi và anh vốn không tốt.
Cha mẹ luôn thiên vị anh, coi thường tôi.
Anh sớm hiểu rõ: trong nhà, tôi ở tầng thấp nhất, còn anh là cao nhất.
Anh có bắ/t nạ/t tôi thế nào, cha mẹ cũng coi không, luôn đứng về phía anh.
Lâu dần, chúng tôi gần thành kẻ thù, chẳng ai ưa ai.
Ra trường, anh cưới được chị dâu giàu có, địa vị trong nhà càng cao hơn.
Nhà chị dâu kinh doanh , cần rơi rớt chút tài nguyên cũng đủ để anh kiếm khối .
Cha mẹ càng thêm tự hào vì “con có đồ”, còn tôi ngày càng thấp kém, thậm chí chẳng bằng con chó mà chị dâu nuôi.
Sau tôi gặp được Triệu Minh, rồi gia đình.
Anh không tài giỏi gì, có nhà, có xe, quan trọng hơn là cho tôi một mái ấm riêng: có tủ quần áo, có bàn làm việc, và sự tôn trọng.
Anh biết quan tâm, yêu thương, chưa từng chèn ép hay trách móc tôi.
Thế , cha mẹ và anh chị có coi thường thế nào, tôi cũng chẳng buồn quay về.
Dù họ giàu có ra sao, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi không cần, cũng chẳng muốn bận tâm.
Triệu Minh rót , mời anh tôi.
Trần Tổ Vượng ngẩng đầy kiêu căng:
“Em rể, khỏi khách sáo. Anh không uống đâu, vừa xã giao về, toàn uống rư/ợ//u vang mấy chục vạn một chai, bụng đầy hết rồi, chẳng còn chỗ nữa.”
Triệu Minh cười nhạt, đặt cốc xuống.
Tôi nhịn không được nói:
“Đúng là, anh bình thường cao quý thế, rư/ợ//u uống toàn loại mấy chục vạn, vậy anh còn đến cái nhà nhỏ nhoi của tôi làm gì? Không bẩn chân của anh à?”
Trần Tổ Vượng khựng lại, cau mày:
“Trần Đan Đan, miệng mồm cô chẳng bao giờ chịu nể ai. Cô tưởng tôi muốn đến chắc? Hôm nay cô gọi điện chọc mẹ tức giận phải không? Tôi vừa về đã thấy mẹ khóc đến thở không ra hơi. Cô có chút lương tâm nào không? Mẹ đối xử với cô không tốt à? Sao cô nỡ làm mẹ tức giận?”
“Nói cho cùng, chẳng phải vì sốt thịt bò thôi sao? Đáng phải làm loạn thế à?”
Nói rồi, anh ta lại quay sang Triệu Minh:
“Em rể, anh biết nhà chẳng khá giả gì. đến sốt thịt bò cho vợ ăn mà cũng không , để cô ấy quay lại gây sự với mẹ tôi, thấy thế có hợp tình không?”
Triệu Minh cau mày:
“Anh là anh của Đan Đan, tôi tôn trọng mới gọi một . anh nói cũng biết giữ chừng mực. Đan Đan là em gái ruột của anh, ít ra cũng phải có chút tôn trọng.”
Trần Tổ Vượng cười khẩy, chẳng thèm để tâm:
“Mẹ tôi làm sốt thịt bò cho vợ tôi, nó biết rồi lại gọi điện mắng mẹ một trận, ghen tuông đòi cũng phải có phần. Chẳng phải sự thật sao?”
Triệu Minh không đổi:
“Cô ấy là em gái ruột của anh, là con gái ruột của mẹ. Con gái xin mẹ một sốt thịt bò thì có gì là phạm thượng, trái đạo lý?
Hay là, từ trước tới nay nhà họ Trần các chưa từng coi cô ấy là một nhà?
Mẹ có thể cho con dâu, cớ gì lại không thể cho con gái ruột? Khác nhau chỗ nào?”
Tôi không ngờ Triệu Minh lại nói thẳng vậy.
Tôi vốn tưởng tôi bị xem nhẹ trong gia đình giấu giếm được rất kín, bởi chưa bao giờ kể với anh. Tôi xấu hổ, không dám thừa nhận.
Lời của Triệu Minh khiến Trần Tổ Vượng giận dữ:
“Khác nhau chỗ nào à? còn dám hỏi khác chỗ nào? nhìn lại , vợ tôi là thế nào, còn Trần Đan Đan thì là cái gì? Nó so với vợ tôi, đến sợi tóc cũng chẳng bằng! Mẹ tôi cưng chiều vợ tôi là phải. Trần Đan Đan tự soi lại mình, tự biết mà hối cải !”
“Câm miệng!” – Triệu Minh bỗng quát .
Trần Tổ Vượng sững sờ. Tôi cũng giật mình.
Triệu Minh vốn là rất điềm tĩnh, hiếm thấy anh nóng. Tôi thậm chí quên mất lần cuối anh tức giận là nào.
Trần Tổ Vượng phản ứng lại, trợn :
“Triệu Minh, ý là gì? Dám to với tôi à? điên rồi sao? Tôi nói không đúng chắc? Con nhỏ Trần Đan Đan , ở nhà tôi còn chẳng bằng con chó—”
Chưa dứt câu, Triệu Minh đã vung nắm đấm.
Anh tập gym đều đặn, mặc đồ rộng vẫn thấy rõ cơ bắp. Một cú đấm thôi đã hạ gục Trần Tổ Vượng, khiến hắn lồm cồm dưới đất mãi mới bò dậy không .
Triệu Minh mở toang cửa, lạnh giọng:
“Cút. Nhà không hoan nghênh anh.
Muốn báo cảnh sát cũng được, tôi sẵn sàng.”
Trần Tổ Vượng hãi, thấy Triệu Minh còn định động tay, liền chửi đổng vài câu rồi vội chạy mất.
Cửa vừa đóng lại, Triệu Minh tức ôm chặt lấy tôi:
“Đan Đan, đừng , đừng .”
Tôi gật đầu:
“Em không . Em lo anh ta sẽ tìm cách hại anh.”
Trần Tổ Vượng vốn thủ đoạn, tôi hắn giở trò ngấm ngầm.
Triệu Minh lắc đầu:
“Không sao, em đừng lo.”
Mọi yên ắng suốt một tuần, Trần Tổ Vượng không đến gây . Bố mẹ tôi cũng không hề gọi điện. Tôi nghĩ mọi thứ đã qua, không ngờ hôm ấy làm về, tôi lại thấy mẹ xách lỉnh kỉnh túi túi nhỏ đứng trước cửa nhà.
Vừa thấy tôi về, bà tức tươi cười:
“Đan Đan, con về rồi à. Mẹ ít thịt bò làm sốt, mang cho con. Với ít nhân sâm núi, trứng gà ta…”