Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tối đó, tôi và ông nhà không về nhà con trai.
Tôi thuê một chiếc ghế xếp bệnh viện, ngồi cạnh giường ông cả đêm.
Nhưng không ngờ, sáng sớm tinh mơ, điện thoại con trai lại réo inh ỏi đòi mạng.
Tôi vừa bắt máy, tiếng nó gầm trong phòng bệnh:
“Mẹ! Sao còn chưa về? Nhà đồ chưa giặt! Chưa làm bữa sáng! Đồng phục bọn nhỏ cũng không biết để đâu! Mẹ mau về ngay lập tức!”
Tôi lạnh mặt, chữ chữ chất vấn:
“Bố anh còn đang viện, tôi quay về thì ai cho ông ấy?”
“Hay anh xin nghỉ vài hôm, đến viện trông bố anh đi?”
Con trai tôi bực :
“Con lấy đâu ra thời gian mà hầu ông ấy? Mà bố chẳng phải trầy tí da, khâu mấy mũi sao? Chân tay vẫn cử động mà?
Mẹ cứ để bố viện vài hôm đi, đợi mẹ về nhà dọn dẹp ổn thỏa, Đại Bảo Nhị Bảo đi xong thì hãy vào viện cũng !”
Tôi tức đến nỗi tay run không cầm nổi điện thoại.
“Giản Hải Phong, con còn người không?
Bố con mất máu quá nhiều, tối qua suýt chút nữa không giữ mạng!
Con làm con trai mà bố bị thế cũng mặc kệ, giờ còn muốn mẹ bỏ bố lại bệnh viện, quay về nhà giặt giũ, hầu hạ cả nhà các người à?!”
“Tôi rốt cuộc đã sinh ra loại súc sinh máu lạnh tim đen con từ bao giờ vậy hả?!”
Điện thoại đầu bên kia im lặng vài giây, rồi bị kích động, nó gào :
“Không muốn giúp thì nói thẳng, đừng dùng đạo đức để ràng buộc tôi!
Nhà ai mà bố mẹ chẳng phải hỗ trợ con cái?
Người ta thì tận tình tận lực, còn bố mẹ thì sao?”
“Chẳng qua tháng giúp tôi trả chút vay nhà, làm mấy việc nhà, trông nhỏ. Thế hết! Ba mẹ còn làm nữa?”
Tôi run rẩy môi, yếu ớt biện minh:
“Bố mẹ có đó khả năng. Nhiều năm trước vì muốn con du , nhà cũng bán rồi.
tích góp trước khi nghỉ hưu, bố mẹ cũng hết cho con mua nhà, cưới vợ.
Giờ hưu tháng cũng phần lớn đổ vào cái nhà nhỏ vợ chồng con, con còn muốn nữa?”
“Chẳng lẽ con muốn rút máu hút xương bố mẹ cho đến khi không còn mới vừa lòng à?!”
Tôi gào trong uất ức, dứt khoát cúp máy, nhào vào giường bệnh, ôm lấy ông nhà mà khóc nức nở.
Ông tay run run vỗ nhẹ vai tôi, mắt đỏ hoe:
“Tố Quyên à, đừng khóc nữa. Cùng lắm thì mình đừng sống với chúng nữa, mình về !”
Tôi ngẩng đầu, gật mạnh:
“Về ! Hôm nay đi luôn!”
8
Làm xong thủ tục xuất viện, tôi và ông nhà trở lại nhà con trai.
Cả vợ chồng nó đi làm, nhỏ cũng đã đi , nhà bừa bộn không ai dọn, quần áo bẩn, hộp ngoài vứt ngổn ngang trên bàn.
Trước đây, dù mệt đến đâu tôi cũng sẽ lau dọn sạch sẽ.
Nhưng giờ tôi chẳng còn muốn động tay nữa.
Hành lý chẳng có nhiều, gói ghém vài bộ đồ, mang theo căn cước và hộ khẩu, tôi và ông nhà ra bến xe.
Sau 5 tiếng, chúng tôi về đến —suốt chặng đường, con trai chẳng gọi lấy một cú điện thoại.
Về đến nơi, tôi mở điện thoại mới thấy trong nhóm gia đình có cả thông gia, con dâu đã đăng đầy ảnh và video.
Thì ra, trong lúc bố chồng viện, con trai tôi – người tự xưng bận “không thể đến viện” – lại đang tổ chức tiệc sinh nhật… cho con chó mẹ vợ!
Trong ảnh, con trai “không có đóng viện phí” lại chi 2000 tệ mua cả đống đồ nhập khẩu cho chó.
Cô con dâu “bận đến mức không có thời gian giặt đồ” thì tự tay chó, tắm rửa, chải lông cho nó.
Ngay cả cháu gái mà tôi thương nhất cũng cười nói trong video:
“Nhà ngoại vui nhiều, bà nội suốt ngày lắm lời, không đáng yêu bằng chó đâu.”
Cháu trai thì cầm khẩu súng đồ chơi vừa mua, hét ầm:
“Bắn chết ông! Bắn chết bà!”
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi giọt xuống màn hình điện thoại.
Ông nhà nhẹ nhàng lấy điện thoại khỏi tay tôi, ôm tôi vào lòng, an ủi:
“Đừng nữa. Từ nay mình sống với nhau . Ngày mai mình đi viện .
Chúng thích lấy chuyện đó ra hù dọa mình đúng không? Vậy mình cứ để tụi nó cho rõ: không có tụi nó, mình sống còn tốt gấp vạn lần!”
Tôi gật đầu, lau nước mắt, cùng ông nhà mạng tra cứu các viện trong vùng.
Đến mười giờ tối, khi vợ chồng tôi đã ngủ, điện thoại con trai mới gọi tới.
“Mẹ à, giận thì cũng phải có mức độ chứ?
Viện phí đắt đỏ vậy, ba mẹ có chút hưu, ở mấy ngày đâu?
thế này, mai mẹ về nhà bữa sáng cho bọn nhỏ, tụi nó đi , rồi hẵng quay lại viện làm thủ tục xuất viện cho bố con…”
Tôi ngắt lời nó:
“Giản Hải Phong, ba mẹ đã xuất viện và về nhà rồi.”
Giọng con trai kinh hoàng:
“Về rồi? Con vừa vào phòng ba mẹ , làm có ai?”
Tôi mỉm cười, chữ chữ rõ ràng:
“Không phải về nhà anh, mà về .”
“Giản Hải Phong, từ hôm nay trở đi—
, các người tự .
Con, các người tự .
Tao với ba mày không hầu hạ nữa!”
9
Điện thoại im lặng mấy giây, rồi tiếng hét giận dữ vang :
“Ai cho các người về ? Các người đi rồi, ai đi chợ? Ai ? Ai con?”
“Tiểu Huyên nói đúng, ba mẹ đúng ích kỷ!
biết sống cho bản thân, không hề nghĩ đến con cái!”
“Tốt! Đã về rồi thì đừng về nữa! Tôi muốn sau này khi người liệt trong viện , ai sẽ lo cho các người sống chết thế nào!”
Tôi bật cười lạnh:
“Bố con bị thương khâu bảy mũi, viện gần chết mà vợ chồng anh không thèm ghé mắt một cái—
Giờ lại đòi sau này lo cho chúng tôi? Mơ đi.”
“Giản Hải Phong, ba mẹ đã nuôi anh khôn lớn, cho anh ra nước ngoài du , mua nhà, cưới vợ, còn giúp anh nuôi con.
Trách nhiệm làm cha mẹ, ba mẹ đã làm đủ rồi.”
“Nếu trong lòng anh, bố mẹ vợ mới người thân, vậy thì cứ sống với họ cả đời đi.”
Tôi nói xong liền dứt khoát cúp máy, rồi thẳng tay chặn số và xóa hết liên hệ con trai lẫn con dâu.
Nước mắt không kìm mà trào ra.
Ông nhà nắm chặt tay tôi, liên tục an ủi:
“ … coi mình chưa sinh con này. Bà trong viện đó, bao nhiêu người già không con không cái vẫn sống tốt đấy .”
Vài năm không về, nhà thay đổi nhiều đến mức nhận không ra.
Khu dân cư có mở một “nhà ”, chúng tôi – người già đã nghỉ hưu – còn trợ giá, một bữa đầy đủ món mặn món rau 5 tệ.
Nghe tin chúng tôi về già, nhân viên khu dân cư còn đến tận nhà sách hướng dẫn.
Lúc đó tôi và ông nhà mới biết, hóa ra bây giờ khu dân cư đã triển khai dịch vụ “ tại nhà”.
Người già sống một mình chúng tôi, có con cái làm xa – tuần đều có nhân viên đến tắm rửa, cắt tóc miễn phí.
Nếu đi viện mà không có con đi cùng, họ sẽ giúp tìm người sóc, ngày 100 tệ.
Nghĩ đến việc tháng chúng tôi 7.000 cho con trai, mà đến lúc chúng tôi viện, nó còn lười đến nhìn một cái… trong lòng tôi bốc một cơn giận.
Thấy trong sách hướng dẫn còn có mục hỗ trợ pháp lý miễn phí, tôi suy nghĩ một chút rồi gọi thử luật sư.
“Xin chào, cho tôi hỏi… căn nhà vợ chồng tôi mua cho con trai, nếu bây giờ không muốn cho nó ở nữa, chúng tôi có thể đòi lại không?”
“Vâng đúng rồi, đặt cọc và trả góp hằng tháng đều do vợ chồng tôi trả, con trai tôi không bỏ ra một xu…”