Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 - Khi Chồng Giả Chết

Suốt nay dòng bình luận vẫn spoil chuyện Cố Vũ và Tô Hoan ở ngoài khổ sở ra .

Tôi hoàn toàn mặc kệ.

Cho đến hôm, bình luận bỗng nhảy ra:

【Cố Vũ và Tô Hoan vượt bao gian nan cuối cùng về rồi!】

【Háo hức chờ xem cảnh cả nhà nhận đoàn tụ quá đi!】

Qua ngần ấy , đám bình luận ban đầu hay nhạo tôi giờ đều nghiêng hẳn về phe tôi.

Mỗi lần kể về cảnh khốn cùng của đứa kia xong là khen cuộc sống của tôi viên mãn, thậm chí tâng bốc.

Nói tôi mới là chiến thắng thật sự, chồng đẹp trai, con đầy đàn, sự nghiệp thành công.

Nhưng mà chúng về ?

Giữa tôi với chúng sớm đã không bất cứ quan hệ .

Mẹ chồng hớt hải chạy tới tìm tôi, hằm hằm:

“Dao Dao à, Cố Vũ nhắn về rồi, mẹ phải về nhà chuyến.”

“Mẹ, mẹ về về, nhưng cầm chổi thế?”

“Mẹ phải dạy dỗ thằng con bất hiếu này cho ra hồn!”

Đúng lúc Yến về tới, nghe xong chuyện liền vô kho lấy cây gậy golf ra đưa cho .

“Dì à, đánh dùng này nè!”

Mẹ chồng bật :

“Lúc nãy mẹ tính lấy rồi, nhưng sợ lỡ hỏng đền không nổi!”

Yến ôm vai tôi, dịu dàng:

“Dì cứ cầm đi thoải mái! Để con chở dì qua.”

Có kịch hay thế này tôi bỏ lỡ.

Yến lái xe chở cả ba cùng đi.

xuống xe đã thấy đứa đó đứng đó, quần áo tả tơi rách nát.

Đặc biệt là Cố Vũ, gầy sọp, tóc bạc trắng hơn cả mẹ chồng .

Tô Hoan tóc khô xơ, da sạm vàng, mắt thâm quầng – nhìn phát là biết nay không chăm sóc nổi bản thân.

“Má ơi, má không ở nhà? Dao Dao đâu? Con tui đâu?”

Mẹ chồng không nói không rằng, cầm gậy golf phang thẳng lên .

12

!”

Cố Vũ vùng vẫy la hét điên cuồng:

“Mẹ! Mẹ đánh con hoài vậy! Con khó khăn lắm mới về được đó!”

“Dao Dao đâu! Kêu ra đây gặp tui!”

Yến vẫn ôm vai tôi, dắt tôi thong thả bước tới.

Cố Vũ thấy tôi sững – tôi mặc nguyên bộ đồ cao cấp, khí chất nữ doanh nhân thành đạt toát ra chói lóa.

Tôi khẽ lạnh:

“Ủa? Cố Vũ, anh không chết rồi hả?”

Hắn gằn, giọng chua cay:

“Ông đây chưa chết! Đồ đàn ngu! Mày với Tô Hoan nuôi con tao suốt mười tám rồi. Giờ bọn tao về, mày trả con đây!”

Tô Hoan đứng cạnh, mày giễu cợt, khoanh dựa vào tôi:

“Đúng đó, Dao Dao, mày thật ngu thiệt luôn á, bảo mẫu không công cho con tao mười . Tao thương tình cho mày ngàn nha!”

ta lôi túi ra tờ ngàn, phẩy thẳng vô tôi, vẻ đắc ý vô cùng.

Tôi chưa kịp ra Tô Hoan đã ăn liền bạt tai.

Là mẹ chồng nổi giận tát ta, túm tóc giật mạnh.

Kéo ta quỳ rạp xuống đất khóc van xin.

“Con mụ già chết tiệt, vậy hả?”

“Cố Vũ, anh mù à? Không mau giúp em đi!”

Cố Vũ vội vàng kéo mẹ mình ra, che chở cho Tô Hoan.

“Mẹ, mẹ đánh ấy ! ấy sinh cho mẹ thằng cháu trai mập ú đấy!”

Mẹ chồng giận run :

“Tao không có đứa con như mày! Con tao chết trước rồi! Đừng gọi tao là mẹ!”

vung tát thêm cho Cố Vũ .

Cố Vũ lúc nãy đã bị gậy golf quất tơi tả, giờ ăn tát, mắt tủi thân chảy ra.

“Mẹ! Con là Cố Vũ mà! Mẹ không nhận con! Con chưa chết!”

“Là tại Diêu Dao không sinh được con, nên con mới ra ngoài để khác sinh giùm! Sợ ta phát hiện nên con mới giả chết!”

Mẹ chồng mệt quá ngồi phịch xuống.

Tôi bước lên tặng thêm bạt tai nữa.

Cố Vũ ngẩng lên, trợn mắt nhận ra là tôi đánh.

Hắn giận dữ mắng:

“Con đĩ Diêu Dao! Đồ đàn vô dụng không đẻ được! Tao chịu đựng mày đủ rồi!”

Lần này không phải tôi ra mà là Yến tung luôn cú đá mạnh.

Gần như đá hắn ngã lăn ra đất, hắn ôm bụng rên rỉ lúc lâu.

Tô Hoan sợ tái , không dám gần.

Cố Vũ giơ với mẹ mình, run rẩy gọi:

“Mẹ!”

Mẹ chồng lập tức xông tới bồi thêm cú đá.

“Đừng gọi tao là mẹ! Cha mày vì nghe tin mày giả chết mà tức chết! Mày sớm không là con tao nữa rồi!”

dòng bình luận nhảy loạn trên màn hình.

【Cố Vũ và Tô Hoan tưởng về là sống sướng, ai dè về đã bị mẹ ruột đánh cho sấp !】

【Đáng đời lắm luôn!】

【Chúng đúng ra nên chết luôn ở ngoài cho rồi, về đây chỉ bị nhục tiếp!】

【Quả báo nhãn tiền!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương