Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Chiếc xe không chạy vào trung tâm thành phố, cũng chẳng rẽ vào khu nhà hàng sang trọng lộng lẫy nào.
Thay vào đó, nó băng qua vài phố nhỏ rồi dừng lại trước một hẻm cũ kỹ nhưng náo nhiệt.
“ xe.”
Lục Cảnh Thâm tắt máy.
Tôi do dự, quay đầu nhìn ra ngoài.
Khung cảnh trước hoàn toàn không khớp với ba chữ “Lục Cảnh Thâm” mà tôi từng biết.
Mùi hương của các loại gia vị lẫn trong mùi thức ăn bốc lên trong không khí, quanh đó là tiếng nói cười rôm rả — thứ mùi vị sinh động và ấm áp của cuộc sống bình .
Anh là người trước, rồi vòng sang mở cửa xe tôi.
Tôi lẽo đẽo theo sau, chân chông chênh trên đường lát đá gồ ghề.
Anh đi phía trước tôi nửa , vóc dáng cao lớn vừa khéo che chắn phần lớn dòng người chen chúc.
tôi rẽ vào một quán lẩu nhìn chẳng có gì đặc biệt. Quán nhỏ, chật, trong mịt mù nước và kín người ngồi.
Vừa Lục Cảnh Thâm, bà chủ liền tươi cười ra đón:
“Anh Lục tới rồi à! Vẫn giữ chỗ cũ cho anh đấy!”
“Ừ.”
Anh gật đầu nhàn nhạt, rồi đưa tôi vào trong.
Trong tôi đầy nghi hoặc.
Anh xuyên đến đây sao?
tôi được xếp vào một bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Bàn gỗ bình , ghế nhựa đơn giản — chẳng có gì là “cao cấp” cả.
Tôi ngồi , cảm giác cả người như lạc quẻ. Tay chân luống cuống, không biết nên đặt ở đâu.
Âm thanh xung quanh náo nhiệt ồn ào, người cạnh thì đang đoán số, người thì cười to, cả không gian rộn ràng khói lửa và tiếng người.
Tôi theo phản xạ co người lại, muốn thu nhỏ bản thân.
Ngược lại, Lục Cảnh Thâm lại như đã quá quen với chốn này.
Anh cởi áo vest, tiện tay vắt lên lưng ghế, rồi thoải mái cầm lấy thực đơn.
Quay sang tôi, anh hỏi một câu ngắn gọn:
“Em ăn được không?”
Tôi ngơ ngẩn gật đầu.
“Vậy gọi một lẩu uyên ương, vị nhẹ.”
Anh chọn mấy món rồi đưa thực đơn lại cho bà chủ.
Chẳng bao lâu, lẩu được bưng lên.
Nửa đỏ sôi ùng ục, nửa trắng thơm ngậy, hương quyện cùng mùi nước xương bụng tôi lập tức sôi lên vì thèm.
Tôi nhìn tất cả những gì trước , vẫn như đang nằm mơ.
Người chồng luôn chỉ ăn nhà hàng Michelin ba sao, ăn cơm phải tuyệt đối im lặng, thế mà hôm nay lại đưa tôi đến một quán lẩu nhỏ xíu ồn ào này?
“Ăn đi.”
Anh gắp một đũa tổ bò thả vào , chờ vài giây rồi lại gắp ra, nhúng vào chén nước chấm trước mặt tôi.
“Chấm cái này.”
Tôi như một cái máy, ngoan ngoãn gắp lên ăn thử.
Vị nồng, thơm lừng, giòn sần sật… như đánh thức tất cả dây thần kinh vị giác đã ngủ yên quá lâu trong tôi.
Ngon đến ngỡ ngàng.
Tôi không kìm được, lại gắp thêm lần nữa.
Rồi lần thứ ba…
Quên hết lễ nghi, quy tắc.
Tôi chỉ còn biết cúi đầu, cắm cúi ăn như sợ chậm một giây là người khác sẽ giành mất.
Ba năm gò bó, ba năm kìm nén, vào khoảnh khắc này… như được tan ra trong lẩu nóng hổi.
Giữa lúc ăn đến quên trời đất, tôi chợt nhận ra — Lục Cảnh Thâm hầu như không ăn gì.
Anh chỉ lặng gắp món tôi thích, thả vào , rồi lại gắp ra cho vào bát tôi.
“…Anh không ăn à?”
Tôi vừa nhai vừa nói, miệng toàn thức ăn, giọng mơ hồ mờ miệng.
Anh ngẩng lên nhìn tôi. Trong anh, có một nét cười rất nhẹ — thứ cảm xúc tôi từng từ anh.
Nhưng… thật sự có tồn tại.
“Nhìn em ăn.”
Một câu ngắn ngủi.
Tim tôi như lỡ một nhịp.
Miếng thịt trong miệng suýt nữa tôi nghẹn.
Tôi vội cúi đầu, giả vờ tập trung ăn tiếp, mặt thì nóng bừng như bị lẩu hun thẳng vào.
Cả bữa, tôi gần như không trò gì thêm.
Nhưng không giống trước kia, im lặng lần này… lại không hề khó chịu.
Ăn xong, anh đứng dậy đi thanh toán.
Tôi ngồi lại đợi, buồn tay liền lấy điện thoại ra, theo thói quen mở trang của một blogger ẩm thực mà tôi xem.
Food blogger tôi theo dõi tên là “ Tìm Vị” — từng để lộ mặt, chỉ đơn giản chia sẻ những quán ăn khuất sâu trong ngõ nhỏ.
Văn phong của anh rất đặc biệt. Ấm áp, mộc mạc, có khói lửa, có triết lý – luôn nhẹ nhàng chạm vào nơi sâu nhất trong tôi.
Bài viết gần nhất tôi đọc… là quán lẩu hôm nay.
“…Mỹ vị đích thực bao giờ nằm trong những đại sảnh dát vàng, mà luôn ẩn mình ở những góc phố đượm mùi đời. Nơi ấy ta trút bỏ lớp vỏ ngụy trang, trở lại mình.
Nếu cạnh bạn có người sẵn cùng ngồi ăn một lẩu, không chê bạn nhếch nhác…
— xin hãy trân trọng.”
Đọc đến câu cuối, tim tôi khẽ run.
Không hiểu sao, câu chữ đó chạm đúng vào một điểm mềm trong tôi — cả người chấn động.
Đúng lúc ấy, Lục Cảnh Thâm quay trở lại.
“Đi thôi.” Anh nói.
Tôi cất điện thoại, lặng đi sau anh, rời khỏi quán lẩu.
Trên đường , trong xe rất yên tĩnh.
Tôi tựa đầu vào cửa kính, nhìn cảnh vật ngoài phố lùi vội phía sau, ngổn ngang trăm mối.
Mọi hôm nay, với tôi, như một giấc mơ… khó hiểu, nhưng không nỡ tỉnh.
Lục Cảnh Thâm… rốt cuộc là người thế nào?
Là người thừa lùng, kiêu ngạo của nhà họ Lục — hay là người đàn ông trầm lặng, lặng gắp từng miếng đồ ăn cho tôi trong một quán lẩu bình dân?
Hai hình ảnh ấy… sao lại xuất hiện trên cùng một người?
4.
đến nhà, mẹ chồng đã đi ngủ.
Tôi và Lục Cảnh Thâm một trước một sau đi lên lầu. Đến chiếu nghỉ tầng hai, cả hai như có một sự ăn ý vô hình, cùng dừng lại.
Rẽ trái là phòng ngủ — là chỗ của anh.
Rẽ phải là phòng tôi.
“ hôm nay… cảm ơn anh.”
Tôi lấy hết dũng khí, khẽ khàng nói.
chân anh khựng lại, rồi quay người nhìn tôi.
Ánh đèn hành lang mờ vàng dịu nhẹ phủ lên khuôn mặt anh, những đường nét lùng ngày cũng trở nên mềm mại, trầm lắng.
“Không có gì.”
Anh đáp.
“Miễn là em ngon.”
Nói xong, anh quay người đi vào phòng ngủ , tiếng đóng cửa khẽ như một thở.
Tôi đứng lặng tại chỗ, trong không sao bình tĩnh lại nổi.
Tắm rửa xong, tôi nằm lên giường, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ.
Trong đầu không ngừng lặp lại những hình ảnh ban ngày:
Anh kéo chăn cho tôi.
Anh đứng ra bênh vực tôi.
Anh đưa tôi đi ăn lẩu.
Ánh anh khi nhìn tôi ăn…
Từng mảnh rời rạc ấy, ghép lại thành một Lục Cảnh Thâm hoàn toàn xa lạ.
Không hiểu sao, tôi lại mở blog “ Tìm Vị” ra lần nữa.
Lướt dần những bài viết cũ.
Đột nhiên, tôi dừng lại.
Đó là một bài từ rất lâu rồi, viết một tiệm bánh ngọt gần khu đại học.
“…Tiệm này có món tiramisu mang hương vị người ta nhớ mãi.
Nhiều năm trước, tôi từng gặp một cô gái ở đó.
Cô ấy mặc áo thun vàng chanh, cười lên đôi cong như vầng trăng non.
Cô vô tình đổ cà lên bản vẽ thiết của tôi, nhưng không hề hoảng loạn, chỉ lè lưỡi một cái như một mèo nhỏ vừa hư.
Cô nói: ‘Xin lỗi, hay là… tôi đền cho anh nhé? Dù có tôi không đủ tiền đền thật.’
Hôm đó nắng rất đẹp.
Ánh nắng rơi trên người cô, đến từng sợi tóc cũng lấp lánh ánh vàng.”
Tôi nín thở đọc đến cuối, tim đập như trống dồn.
Áo thun vàng chanh.
Vầng trăng non.
đổ cà .
Tất cả đều quá quen thuộc… quen đến mức không là trùng hợp.
Nếu tôi đoán không lầm — người trong bài viết đó… là tôi.
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nghẹn đến mức không thở nổi.
Áo thun vàng chanh…
Khu đại học…
Cà …
Bản vẽ thiết …
Những từ ngữ ấy như hàng loạt chiếc chìa khóa, bất ngờ mở tung chiếc hộp ký ức đã bị tôi khóa chặt từ lâu.
Đó là vào kỳ hai năm ba đại học. Tôi thêm ở một quán cà nhỏ gần trường.
Hôm đó, tôi bê khay cà đi ngang qua một nam sinh đang vẽ bản thiết thì… va phải anh.
Cà đổ tung tóe lên người anh, tờ bản vẽ hoàn chỉnh cũng bị hỏng theo.
Tôi lúc đó sợ đến cứng người, cứ tưởng mình tiêu đời, chuẩn bị gánh nợ đền bản vẽ giá hàng triệu.
Nhưng…
Người trai ấy không giận.
Anh chỉ cúi đầu nhìn bản vẽ ướt sũng, rồi ngẩng lên cười với tôi.
Nụ cười ấy rất trong, rất sạch — như bầu trời sau cơn mưa.
Anh nói:
“Không sao. Dù gì bản này cũng vẽ đẹp.”
Mà hôm đó… tôi đúng là mặc áo thun vàng chanh.
Chẳng … “ Tìm Vị” là Lục Cảnh Thâm?
Không nào. này nghe quá phi lý.
Đúng là anh từng học ngành kiến trúc, đúng là thành tích rất giỏi…
Nhưng một người như anh — lùng, kiệm lời, sống khô khan như bản thiết — sao có là một food blogger dịu dàng, ấm áp như thế?
Tôi run run lướt tiếp dưới.
Mỗi một bài viết trong blog “ Tìm Vị”, nhìn kỹ lại… chẳng khác gì một cuốn nhật ký bằng mùi vị.
Anh ấy viết những thành phố đã đi qua, những món ăn đã thử — tất cả đều trùng khớp với hành trình mà tôi biết Lục Cảnh Thâm đã từng trải qua.
Và rồi… tôi nhìn một dòng viết trong một bài rất cũ:
“Tôi sắp vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Với một cô gái xa lạ, mà tôi cũng xa lạ với cô ấy.
Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào.
Có , tôi có tìm một an ủi trong thế giới của mùi vị.”
Ngày đăng bài — là một tháng trước đám cưới của tôi.
Toàn thân tôi toát, như rơi hố băng sâu không đáy.
Thì ra… anh luôn biết.
Anh biết tôi không yêu anh.
Biết cuộc hôn nhân giữa tôi chỉ là một cuộc giao dịch.
Vậy nên suốt ba năm qua, sự nhạt của anh, vẻ xa cách của anh — không phải vì anh không quan tâm.
Mà là vì… anh cũng giống tôi, cũng là một bị ép buộc trong cuộc hôn nhân này?
Còn “ Tìm Vị” — là phần linh hồn thật sự của anh, ẩn sâu trong lớp vỏ lùng mà ai cũng nhìn .
Một linh hồn âm thầm tìm kiếm ấm, tìm kiếm sự dịu dàng, tìm kiếm một chân thật giữa cuộc sống gượng ép này.
Tôi bật dậy khỏi giường như bị điện giật, tim đập loạn như trống trận, tưởng chừng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tôi phải đi tìm anh.
Tôi phải hỏi rõ — tất cả những điều này, có phải là thật?