Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ !” — anh gọi cái tên thân mật đã lâu không dùng — “Cuối cùng anh cũng đợi được em.”
Tôi lùi một , kéo giãn khoảng : “Thượng tá , có gì?”
xưng hô xa khiến mắt anh tối sầm.
“ , đừng vậy… Anh , trước kia là anh khốn nạn, anh mù quáng, làm em tổn thương.”
Anh nói bằng giọng khẩn thiết, mang theo hối lỗi.
“ Tô Tiếu Tiếu, anh đều rồi. Là anh sai, sai mức không tha thứ. Bản kỷ luật đó, anh đáng phải . Anh chỉ mong em anh thêm một cơ hội . Mình bắt đầu , được không? Anh hứa sau này…”
“Không có sau này , .”
Tôi cắt , giọng bình thản không gợn sóng.
“Giữa chúng ta, ngay lúc anh liên tiếp chọn cô ta, nghi ngờ tôi, coi thường tôi — đã kết thúc rồi. xin lỗi anh, tôi được, nhưng tôi không cần, cũng không chấp .”
“ !”
Anh hoảng hốt, muốn nắm tay tôi, nhưng tôi né tránh.
“Là vì bản kỷ luật sao? Anh không để tâm đâu! dù không được thăng cấp, anh vẫn là thượng tá, anh…”
“ ,”
Tôi một lần cắt , thẳng vào mắt anh,
“Anh tưởng điều tôi quan tâm là quân hàm, là tiền đồ anh sao? Tôi chọn anh năm xưa, là vì anh là , là người tôi từng là chính trực, có trách nhiệm, đáng để gửi gắm cả đời.”
“Nhưng anh bây giờ, vì cái gọi là ‘tình yêu’ hay ‘ diện’, cả nguyên tắc giới hạn cũng có bỏ. Một người vậy, khiến tôi cảm thấy xa lạ, cũng khiến tôi thấy — mười năm qua chẳng khác gì một trò đùa.”
tôi nói mũi băng nhọn, đâm thẳng vào tim anh.
Sắc mặt anh trắng bệch, môi run rẩy, nhưng không thốt ra nào.
“Điều lệnh là thật. Chia tay cũng là thật. , đừng tìm tôi . Hãy phía trước.”
Tôi vòng qua anh, thẳng phía xe đang mình.
“Thư !” — anh gọi phía sau, giọng khản đặc — “Anh sẽ không bỏ! Anh sẽ em đổi !”
Tôi không quay đầu .
Có những con đường, một đã qua thì không trở .
Chương 7
bệnh viện mới trực thuộc quân đoàn, mọi thứ đều được làm đầu.
Nơi đây không có những mối quan hệ chằng chịt phức tạp.
Tôi được bổ nhiệm làm Phó giám đốc Trung tâm Cấp cứu chấn thương chiến trường, dẫn dắt đội ngũ nghiên cứu nghệ mới, huấn luyện nhân viên y tế cơ sở, mỗi ngày đều bận rộn mà đầy nghĩa.
Anh trai bạn thân tôi, Thịnh Bách, là trưởng phòng nghệ thông tin bệnh viện, phụ trách hệ thống hoá thông tin y tế các án y tế xa trong chiến trường.
Vì việc có nhiều điểm giao nhau, chúng tôi dần tiếp xúc nhiều hơn.
Anh ấy hoàn toàn khác với .
Chuyên nghiệp, nghiêm túc, nhưng cư xử luôn ôn hoà, lễ độ, tôn trọng phối hợp.
Anh ấy luôn lắng nghe kiến chuyên môn tôi, cũng sẽ lặng lẽ đưa tôi ly trà nóng mỗi lần tôi tăng ca.
Chúng tôi nói chuyên môn, nói lý tưởng.
Ở bên anh ấy, tôi cảm được sự nhẹ nhõm thấu hiểu mà trước nay chưa từng có.
Một chiều hoàng hôn sau một năm, Thịnh Bách hẹn tôi dạo trong doanh trại.
Trời chiều buông nắng, anh có chút căng thẳng đưa tôi một hộp, bên trong là một nhẫn kim cương đơn giản.
“Thư , anh em từng trải qua nhiều không vui. Nhưng anh vẫn muốn hỏi, em có anh một cơ hội — được chăm sóc em, được cùng em sánh vai tiến phía trước không? Anh không yêu cầu em phải đồng ngay. Chỉ hy vọng em lòng anh.”
Ánh mắt anh chân thành, ấm áp, không ép buộc, chỉ kiên nhẫn đợi.
Tôi nhẫn, anh, trong lòng — nơi đã hoang vu lâu — có dòng nước ấm thấm vào từng chút một.
“Em… cần suy nghĩ thêm.”
Tôi không lập tức đồng , nhưng cũng không chối.
“Dĩ nhiên.” Anh mỉm cười, nhẹ nhõm hẳn, “Dù bao lâu, anh cũng sẽ .”
quan hệ giữa tôi Thịnh Bách dần trở nên rõ ràng, không bằng nào, tìm được nơi tôi đang tác.
Hôm đó tôi vừa phẫu thuật xong, người mệt rã rời, nhưng vừa ra cổng bệnh viện thì trông thấy anh ta.