Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“ khoa, đồng nghiệp mới đến.”
Tôi bị đồng nghiệp đánh thức. Tầm nhìn mờ ảo dần trở nên rõ ràng, khi tôi phản ứng lại thì Cố Tiểu Chu bước đến trước mặt tôi. Toàn thân tôi cứng đờ trên ghế, ánh mắt tôi đằng Cố Tiểu Chu là một bà già tóc xoăn. Hồng!
mẹ con này gợi lên lòng căm thù đầy ắp trong tôi.
Tôi đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi bắt tay Cố Tiểu Chu.
“Tôi tên Lưu Tiêu, này chúng ta hãy hòa thuận.”
Tôi cố gắng kìm nén xúc động muốn ra tay.
Tính cách Cố Tiểu Chu hướng ngoại nhiệt :
“Chào chị Tiêu, này xin chị giáo nhiều.”
“Đây là mẹ tôi, này bà ấy sẽ đi làm tôi.”
Nghe câu này, mấy đồng nghiệp nhìn về phía cậu ta.
Hồng vẫy tay, tỏ như một bác gái hiền lành:
“Dì nhà sự không có gì, lại lo lắng Tiểu Chu mới đi làm sẽ làm phiền mọi người. này có gì dì có thể giúp được, cứ !”
Tôi nhếch mép, trước mẹ con giả vờ vô hại, chủ động nhiệt này trước mặt người khác, lừa được những người khác trong bệnh viện. Nhưng trong âm thầm lại vô khắt khe tôi. Đến cuối , tất cả mọi người rằng tôi mới là kẻ gian ác. này, tôi sẽ tự tay xé bỏ chiếc mặt nạ của hai người này, để tất cả mọi người biết bộ mặt thật của bọn họ.
2
Tôi vừa bước vào căng tin bị đồng nghiệp khoa ngoại gọi lại.
“ khoa Lưu, nghe khoa của chị có một cậu chàng đẹp trai.”
đùa cợt.
Tôi : “Đúng rồi, còn có người thân đi nữa! Đang diễn mẹ con sâu đậm trong khoa chúng tôi.”
Tôi vừa xong, mọi người trên bàn ăn nhìn nhau, trong mắt mang ngạc nhiên.
“Hả? Còn có loại người như nữa à?”
“Thôi được, đúng lúc buổi chiều tôi đến khoa cô khám, vừa hay xem thử huống kỳ lạ này.”
vui , trong mắt người khác tỏ tò mò.
Tôi hài lòng gật đầu, đúng ý tôi. Dù sao chiều nay cũng có vở kịch hay để xem.
Quả nhiên, buổi chiều giường 22 làm phục hồi chức năng.
Đồng nghiệp Tiểu Dương đến than thở tôi: “Cố Tiểu Chu theo em đi quan sát học tập, mẹ cậu ta cũng theo . thì cũng thôi đi, nhưng bà già này cứ bên cạnh châm chọc, cô gái kia nhìn trộm con trai bà ta.”
Tôi lắc đầu. Giống như trước, khoa ngoại đến xem trò vui. Tôi cố ý kéo cô ấy lại văn phòng tán gẫu. Lúc đi vệ , Hồng xông vào văn phòng —
“Đừng sắp xếp Tiểu Chu chăm sóc bệnh nhân nữ trẻ tuổi, tôi sợ con trai bị quấy rối dục.”
trước, khi không có ai xung quanh, bà ta phàn nàn tôi đủ kiểu, như đang ra lệnh . Lúc đó tôi cũng ngốc, còn sự thương cảm câu chuyện chua xót của bà mẹ đơn thân nuôi con khôn lớn. Nhưng này, tôi sẽ xé bỏ chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa thối nát của bà ta.
Hồng ngáp một cái, ánh mắt quét tôi từ đầu đến chân, mang theo cảm giác dò xét.
“ khoa Lưu, cô gái giường 22 này cứ nhìn chằm chằm con trai tôi không rời, giữa chừng tôi còn cô ta thoa son. Con hồ ly tinh hư hỏng này, con trai tôi chưa trải sự đời, làm sao chịu nổi.”
Tôi lỡ đãng hừ lạnh một tiếng: “ sao, dì có gì dạy không?”
Tôi dẫn dắt Hồng cứ , càng sốc càng tốt.
“Hoặc là để con hồ ly tinh đó chuyển viện, hoặc là cô ta xuất viện. Tóm lại đừng quyến rũ con trai tôi là được.”
Tôi nhìn bà ta mặt đầy châm biếm, bà ta tỏ ra không vui, trong lòng tôi nảy vài phần sảng khoái: “Bệnh viện cũng không nhà người mở, đến làm còn đòi hỏi, dì muốn đuổi bệnh nhân đi thì bệnh viện cũng đuổi con trai dì đi.”
Quả nhiên, giống như trước, bà ta nghe xong câu này thì tức tới dậm chân —
“Đuổi con trai tôi đi? Lúc nhận vào có ký thỏa thuận đấy, cô dám làm thế tôi kiện c.h.ế.t cô!”
Bà ta chống nạnh đe dọa xong, không được lợi thì quay lưng muốn đi.
Đến cửa, bà ta lại quay đầu lại nhìn tôi: “ khoa Tiêu, cô còn quản mấy đứa kia tốt, ánh mắt đứa nào đứa nấy nhìn con trai tôi như sói nhìn cừu . Con gái mà không biết xấu hổ!”
Bà ta vừa đi, khoa ngoại mang mặt bị sốc từ nhà vệ bước ra.
“Khoa cô có thể loại kỳ cục gì đến thế!”
Tôi .
khoa ngoại nổi tiếng to mồm. Trong bệnh viện, tôi tham gia vài nhóm tán gẫu nhỏ. Ngày thường những nhóm này không có động tĩnh gì, hôm nay lại kêu ting ting liên tục.
[ khoa Lưu, khoa của chị thêm một bà mẹ hả!]
[ tập đó chưa cai sữa à?]
[Đâu chưa cai sữa? Buổi trưa mẹ cậu ta không bên cạnh, đi đại tiện còn không nhớ mang giấy, trong la hét ầm ĩ. Tôi đưa , cậu ta còn phàn nàn tôi sao không đưa giấy thơm!!!]
[Quá sốc, hai mươi năm nay tên này lớn lên kiểu gì ? Đừng làm , sống độc lập cũng có vấn đề]
Tôi nhìn màn hình sảng khoái.
Nhớ lại trước bị mẹ con này hành hạ đến kiệt sức. Nếu có chút lạnh nhạt gì còn bị bị trói buộc đạo đức.
Đánh giá hiệu suất tập liên quan đến có thể chuyển chính thức hay không. Tôi tận khuyên bảo Cố Tiểu Chu, kết quả cậu ta đổ tại tôi tạo áp lực nơi làm khiến cậu ta bị liệt dương.
Nhưng một hai ngày trước, tôi tận mắt cậu ta và bác sĩ khoa chỉnh hình bàn về đi đâu massage “đặc biệt”.
Tên này chính là kẻ háo sắc, nhìn thì đạo mạo nghiêm túc, mắt trong trẻo ngây thơ, đơn thuần như viên đại học, nhưng một khi nữ nghệ sĩ xinh đẹp, hoặc ăn mặc hở hang một chút, mắt lập tức bắt đầu nhìn trộm. Thậm chí có một lần, tên háo sắc này gặp đồng nghiệp nữ khoa y vụ mặc thường phục đến kiểm tra, mắt như muốn tiến vào cổ áo người ta.
Người ta mới 24-25 tuổi, da mặt rất mỏng, lén tìm tôi than phiền. Hôm , tôi đặc biệt nhắc nhở trong cuộc họp, nhân viên y tế tuân theo đạo đức nghề nghiệp, bệnh nhân, người thân, thậm chí đồng nghiệp, giữ một khoảng cách nhất định, tôn trọng lẫn nhau.
cuộc họp mấy đồng nghiệp nữ nhìn cậu ta, thế mà cái tên không có mắt kia còn vẽ vẽ viết viết trên sổ.
cuộc họp, tôi bước lại gần xem.
Khỉ thật, thằng nhóc này đang viết đơn, đợi về gọi món mẹ cậu ta.
3
Mỗi tháng bệnh viện sẽ nạp vào thẻ ăn của nhân viên 500 tiền cơm. tập cũng . Tuy nhiên căng tin nhân viên vì giá rẻ nên lượng thịt không nhiều. Cố Tiểu Chu là thằng nhóc trẻ tuổi cường tráng, thích ăn thịt là chuyện rất bình thường. 500 tệ tiền cơm chưa đến nửa tháng tiêu hết.
“Chị Tiêu, bệnh viện này cũng keo kiệt quá rồi, ít thịt thì thôi đi, mỗi tháng 500, hoàn toàn không đủ ăn.”
Tôi không gì, lướt video ngắn ngờ nghệch.
Đồng nghiệp Tiểu Dương bên cạnh mềm lòng nhắc một câu: “Lãnh đạo cũng đến căng tin nhân viên ăn, cậu muốn phàn nàn thì về nhà phàn nàn.”