Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tối hôm đó, Giang Bách Sinh tìm đến.
Chắc là Lý San San đã nói cho anh ta địa chỉ nhà.
Tôi không hề biết trước, hoàn toàn không phòng bị gì, chỉ lặng lẽ đối diện với ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm nhìn tôi, nơi khóe mắt đã bắt đầu ửng đỏ.
“Sao lại gầy đến thế này?”
Anh ta đưa tay, dường như muốn chạm vào má tôi, nhưng tôi né tránh.
Bàn tay Giang Bách Sinh lơ lửng trong không trung, hồi lâu sau mới lúng túng rút về.
Đúng lúc ấy, từ trong phòng ngủ ló ra một cái đầu nhỏ — là Nhân Nhân đang lén nhìn.
Viền mắt Giang Bách Sinh càng đỏ hơn.
Anh ta vẫy tay.
“Lại đây, để ba ôm con nào.”
Nhân Nhân bước lại gần, nhưng vẫn nép sau lưng tôi, ánh mắt mang theo cảnh giác.
“Ba… chẳng phải đã c/h/ế/t rồi sao?”
Tôi gượng gạo cười.
Những năm qua, Giang Bách Sinh cũng từng muốn gặp Nhân Nhân, nhưng đều bị tôi từ chối.
Một chút tình cha rời rạc vụn vỡ, với tôi, có cũng như không.
Có lẽ vì đã có con trai, cũng có lẽ do cảm thấy áy náy, nên anh ta không ép buộc, chỉ thỉnh thoảng lúc gửi tiền chu cấp mới bảo tôi chụp vài tấm hình Nhân Nhân.
Giờ phút này, anh ta bày ra gương mặt đau khổ, đem từng món quà đặt trước mặt con bé, giọng nghẹn lại.
“Ba thật sự đáng c/h/ế/t. Sau này, ba sẽ bù đắp tất cả những gì thiếu nợ con.”
Có lẽ vì m/á/u mủ tình thân, Nhân Nhân nhanh chóng không còn sợ nữa.
Giang Bách Sinh rất biết cách dỗ trẻ, kinh nghiệm cũng nhiều, chẳng mấy chốc đã khiến con bé cởi mở hơn.
Đêm xuống, Nhân Nhân ngủ say, nhưng Giang Bách Sinh vẫn ngồi lì trên ghế sofa, không có ý định rời đi.
“Muộn rồi.”
Tôi nhạt nhẽo ra lệnh đuổi khách.
Anh ta lại có phần ngượng ngùng dịch gần tôi hơn.
“Tĩnh Uyển, có vài lời, dù nói ra chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn nói với em.”
Tôi lạnh lùng nhìn, không đáp.
Khóe mắt anh ta ửng đỏ, ngập ngừng mở miệng.
“Lần đó với San San, thật sự chỉ là một sai lầm.
Hôm đó anh uống say, anh thề chỉ có một lần.”
Anh ta cúi gằm mặt, vẻ suy sụp.
“Anh cũng không biết sao lại trùng hợp thế, cô ấy liền có thai.
Thật ra, bất kể quá khứ hay hiện tại, người anh yêu nhất vẫn luôn là em.”
“Chát.”
Một cái tát giòn giã vang lên.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, cố gắng kìm nén cơn giận.
“Giang Bách Sinh, chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng mở mắt ra mà đổ hết lên r/ư/ợ/u.
Nếu anh dám thẳng thắn thừa nhận ngoại tình, tôi còn có thể nhìn anh cao thêm một bậc.
Nhưng anh nói thế này, chỉ càng khiến tôi thấy ghê tởm.”
Giang Bách Sinh nhìn tôi đầy đau khổ.
“Tĩnh Uyển, xin lỗi, anh biết mình đã làm em tổn thương rất nhiều.”
“Anh không biết đâu.”
Nỗi đau bị chôn giấu bao năm nay lại từng cơn cuộn trào trong lòng.
“Tôi mất cha mẹ từ khi mới mười mấy tuổi, anh có biết tôi đã khao khát có một mái nhà thế nào không?
Sau đó tôi gặp anh, có Nhân Nhân, anh có biết khi ấy tôi hạnh phúc đến mức nào không?
Vậy mà chính anh, vào lúc tôi hạnh phúc nhất, lại cùng người bạn thân nhất của tôi, tàn nhẫn đẩy tôi từ đỉnh núi rơi xuống.
Anh có biết, khi đó tôi đau đớn đến mức nào không?”
Tôi lau vội những giọt lệ không cách nào ngăn được.
“Nhưng những điều ấy giờ không còn quan trọng nữa.
Anh nợ tôi, tôi không cần anh trả.
Nhưng anh phải hứa với tôi.”
Tôi gắt gao nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Phải chăm sóc thật tốt cho Nhân Nhân.
Nếu không, cho dù tôi có hóa thành ma, cũng sẽ không tha cho anh.”
Giang Bách Sinh vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm.”
Tôi mở cửa, mệt mỏi nói lời tiễn khách.
“Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Vì Nhân Nhân, hãy để chúng ta giữ lại chút thể diện cuối cùng.”
Cánh cửa đóng lại, bên ngoài vọng vào tiếng khóc nghẹn ngào của một người đàn ông.
8
Thời gian chẳng còn nhiều, tôi bắt đầu sắp xếp để Nhân Nhân làm quen với gia đình kia, hy vọng con bé có thể sớm hòa nhập.
Nhân Nhân rất phụ thuộc vào tôi, đi đâu cũng muốn có tôi bên cạnh.
Vì vậy, tôi đành bất đắc dĩ thường xuyên liên lạc với hai người mà vốn dĩ tôi chẳng hề muốn gặp lại.
Thật lòng mà nói, khi nhìn người đàn ông mình từng yêu cùng người bạn thân nhất ân ái mặn nồng, thỉnh thoảng còn vô tư đùa cợt, trong lòng tôi không tránh khỏi chua chát khó chịu.
Thân thể bệnh tật dần héo úa, tôi nhìn bọn họ sống trong một mái nhà tràn đầy sức sống, lại càng cảm thấy bản thân như một cái bóng mờ nhạt.
Một cái bóng héo quắt, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể tan biến.
Chỉ bởi vì Nhân Nhân, tôi mới còn cố gắng níu giữ chút hiện diện mong manh nơi nhân gian.
Cơn đau hành hạ ngày một dày đặc, thân thể tôi gầy rộc từng ngày.
Tôi cứ cố kéo dài… cho đến khi không thể gắng gượng thêm nữa.
Ngày nào tôi cũng trăn trở, nghĩ cách rời xa Nhân Nhân mà để lại ít tổn thương nhất cho con.
Cuối cùng, tôi chỉ nghĩ ra một cách ngốc nghếch.
Một buổi tối đầu hạ, tôi ôm Nhân Nhân trong lòng, ngồi dưới làn gió đêm, cẩn thận mở lời.
“Nhân Nhân này, con có biết vì sao dạo này mẹ có nhiều thời gian ở bên con thế không?”
Đôi mắt to tròn đen láy của con bé nhìn tôi, khẽ lắc đầu.
“Vì lãnh đạo cho mẹ nghỉ phép. Nghỉ ngơi xong, mẹ sẽ phải ra nước ngoài tham gia một dự án nghiên cứu rất quan trọng, nên tạm thời không thể chăm sóc con. Con ở với ba một thời gian có được không?”
Không biết Nhân Nhân có hiểu hay không, con bé chẳng gật cũng chẳng lắc, chỉ có giọt lệ lăn vòng quanh khóe mắt.
Tôi vội ôm con vào lòng, che đi những giọt nước mắt đang rơi của chính mình.
“Vì dự án này phải giữ bí mật, nên mẹ sẽ không thể về thăm con. Nhưng mẹ sẽ viết thư cho con.
Mẹ cũng chẳng nỡ xa con, nhưng chúng ta phải cống hiến cho đất nước, đúng không nào?
Nhân Nhân cũng phải học hành chăm chỉ, lớn lên góp sức cho Tổ quốc.
Đến khi con mười tám tuổi vào đại học, mẹ có lẽ sẽ được trở về thăm con rồi.”
Đợi đến khi Nhân Nhân mười tám, hẳn con sẽ hiểu đây chỉ là một lời nói dối đầy thiện ý.
Khi ấy, có lẽ con đã quên tôi đi phần nào, sẽ không còn quá đau lòng nữa.
Nhân Nhân nép sát trong lòng tôi, từng hạt lệ như hạt châu tí tách rơi xuống.
Con bé nức nở thì thầm:
“Mười tám tuổi… lâu lắm sao mẹ?”
Tim tôi run lên một nhịp, ôm con thật chặt, cắn mạnh môi để không bật khóc.
Kể từ khi nghe những lời chia ly, Nhân Nhân trở nên nhạy cảm hẳn.
Đêm đến, con bé chẳng chịu ngủ, cứ nắm chặt tay tôi, tròn xoe đôi mắt nhìn, như sợ rằng tôi sẽ biến mất trong chốc lát.
Tôi vừa buồn cười vừa đau xót, bèn nằm xuống ngay bên cạnh con.
“Tối nay mẹ ngủ với con nhé.”
Nhân Nhân ôm chặt tôi, khẽ đáp một tiếng ừ.
Tôi nhẹ nhàng vỗ nhịp trên lưng con.
“Mẹ hát cho con một khúc ru ngủ nhé.”
Tôi kề sát tai con, khe khẽ ngân nga.
*Cao cao trên núi xanh, hoa huyền thảo nở rộ.
Hái một đóa, tặng cho cô bé nhỏ.
Gài lên mái tóc, giữ trong tim ta.
Bên con lớn khôn, chờ ngày con làm cô dâu…*