Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ta dụi dụi mắt, mơ màng bò dậy.
Thấy một bên Hàn Vũ đang chơi chiếc trống lắc, ta liền giãy giụa muốn bò tới.
Tức thì, Tôn ma ma lại gần.
“Tiểu chúa là muốn cái trống phải không?”
Tôn ma ma dùng sức đoạt lấy trống lắc trong tay Hàn Vũ trao cho ta.
Ta không nhịn được bật khúc khích.
Tôn ma ma cúi đầu nhìn, cũng bật theo.
Hàn Vũ vừa khóc vừa muốn chạy lại cướp về.
Nhưng Tôn ma ma lại hất nàng sang một bên:
“ chúa của chúng ta là kim chi ngọc diệp, muốn gì thì có đó.”
Ta chu môi đắc ý, còn thổi một cái bong bóng nhỏ.
Muội muội yêu quý à, trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.
Ta cầm chiếc trống, lắc qua lắc lại trong tay.
Mẫu hậu cách một hồi lại tới xem ta.
Tuy mọi người Hàn Vũ là tai tinh,
Nhưng phụ hoàng vẫn nhớ, nàng dù gì cũng là con gái của người,
Không tùy tiện đuổi khỏi cung được.
nên đành sai vị ma ma bên ta vất vả để giữ tâm người.
Mẫu hậu trong lòng cũng nghĩ như ,
Nên tất thảy trong cung thiên vị ta.
Chỉ là khi mặt phụ hoàng, mẫu hậu, họ sẽ dè dặt đôi chút.
Thấy mẫu hậu đến, ta tròn mắt nhìn theo.
Tôn ma ma đỡ ta đứng vững, ta cầm trống đưa tay về phía mẫu hậu.
“Mẫu… trống.”
Mẫu hậu vui mừng ôm lấy ta: “An An đúng là nữ nhi ngoan nhất của mẫu hậu.”
“Cho… trống.” Ta rúc vào lòng , nũng nịu ngọt ngào.
Kiếp , mẫu hậu vốn ta nhất,
Chỉ là về bị Hàn Vũ liên tục bày kế h,ãm h,ại, khiến mẫu hậu dần sinh thất vọng.
Giờ mẫu hậu ôm ta gọi từng tiếng “tâm can bảo bối”, hoàn toàn không để tâm đến Hàn Vũ bên cạnh.
Cũng khó trách mẫu hậu, nay ta một tuổi đã biết từ đơn giản,
Còn Hàn Vũ thì từ nhỏ tới lớn, dẫu phụ hoàng mẫu hậu dỗ nào cũng chẳng mở miệng.
Một đứa biết , biết , tự nhiên được yêu hơn.
Để bồi đắp hình tượng dịu dàng lương thiện, ta chỉ tay về phía Hàn Vũ đang mút tay.
“Muội…”
2
Mẫu hậu lúc ấy mới chợt nhớ bên cạnh còn một đứa trẻ .
Song thấy Hàn Vũ nước dãi mặt, khựng lại.
Tôn ma ma vội bế Hàn Vũ lên: “Nhị chúa nay cũng rất ngoan.”
“Muội…” Ta vung tay nhỏ muốn với lấy Hàn Vũ.
Nào ngờ nàng lại đấm mạnh vào mặt ta.
Lập tức đôi mắt ta đỏ hoe.
Mẫu hậu cau mày, nhanh chóng ôm ta ra xa.
dịu giọng dỗ dành: “An An đừng khóc, có mẫu hậu đây rồi.”
Tiếng khóc của ta dần nhỏ lại dưới lời an ủi của .
Mẫu hậu cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta.
Ta , lấy đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt , khanh khách.
Mẫu hậu đặt ta lên giường:
“An An đừng trách muội muội, nó không cố ý đâu.”
Ta giả vờ không hiểu, lại phồng má thổi bong bóng.
Mẫu hậu thấy Hàn Vũ đã , liền bế ta qua:
“ ngoan, mẫu hậu lát lại tới.”
Tôn ma ma dịu dàng tiếp lấy ta.
Ta lim dim mắt, há miệng ngáp một cái.
Mẫu hậu xoa nhẹ má ta rồi rời .
Tôn ma ma sợ Hàn Vũ cựa quậy đè lên ta, nên cố ý đẩy nàng ra xa.
Tiếng chân xa dần, ta mở mắt, nhìn về phía Hàn Vũ đang say.
Ta cầm trống lắc, cố sức điều khiển đôi tay không nghe lời, tự đ,ập lên mặt mình.
Hàn Vũ bị tiếng động đánh thức, ngơ ngác nhìn ta.
Thấy ta càng đánh càng hăng, nàng tưởng trò chơi, liền giành lấy trống.
Nàng bắt chước ta, đ,ập từng cái lên mặt ta.
Khi thời gian vừa đủ, ta bèn òa khóc.
Hàn Vũ thấy ta khóc, liền nhét cả cây trống vào miệng ta.
Ta tr,ợn mắt ki,nh h,ãi, sữa vừa uống còn tiêu hết đã phun ra.
Nàng còn lấy tay ép mặt ta, dùng sức ấn trống vào miệng.
Dù ta giãy dụa nào cũng không thoát nổi.
May mà vị ca ca xong thường tới thăm,
Ta vốn tính toán thời gian chuẩn, không ngờ Hàn Vũ lại độc ác đến .
Ngay lúc ta cảm thấy mình thực sự sắp không thở nổi, tiếng hô hoán vang lên bên tai.
kịp phản ứng, ca Hàn Thần Hứa đã ôm ta lên.
3
Khóe miệng, trên người ta toàn là sữa phun ra,
Trên mặt in dấu đỏ do trống lắc gây nên.
Hàn Thần Hứa lập tức sai người truyền thái y.
Lần Hàn Vũ ứ,c h,iếp ta bị vị ca ca lúc chứng kiến.
đây, dù có lời đồn nàng là họa tinh, là tai ương, là ác thai trời sinh,
Nhưng ca ca vẫn thường thay nàng biện giải đôi câu.
Song nay tận mắt chứng kiến…
Ta khóc nằm trong lòng Hàn Thần Hứa.
vị ca ca khác cũng vây quanh ta.
Nhị ca Hàn Thần Niệm dùng ngón tay nhẹ chạm lên má ta:
“Ra tay thật á,c đ,ộc…”
Tôn ma ma nghe ta suýt bị đ,á,nh ch,et, hoảng hốt đánh rơi bình sữa nóng,
Run rẩy chạy vào điện.
Thái y vừa xem bệnh xong, liền va ngay vào Tôn ma ma.
“Thái y, chúa nào rồi?”
Thái y lắc đầu: “ chúa bị ở cổ họng, vết đỏ trên mặt nghỉ ngơi vài ngày sẽ tan.”
Tôn ma ma mặt mày trắng bệch vào,
vừa quỳ xuống định , Hàn Thần Hứa đã lên tiếng:
“Thôi, miễn lễ, không trách ngươi.”
Ta mắt đỏ hoe nhìn Hàn Thần Hứa.
Hắn thấy ta ấm ức như , ánh mắt nhìn Hàn Vũ càng thêm chán ghét.
Mà Hàn Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nàng chụp lấy trống lắc, lại ném thẳng về phía ta.
Ta sợ quá, nấc lên một tiếng, bắt đầu khóc nhỏ.
Hàn Thần Hứa nhíu mày ôm ta ra ngoài.
ca ca khác cũng nhau theo .
“ ca, không để An An ở Hàn Vũ .”
Hàn Thần Niệm nắm tay nhỏ của ta, đáy mắt tràn xót.
Ta dừng tiếng khóc, mí mắt cũng dần sụp xuống.
Trẻ nhỏ vốn dễ buồn , huống hồ ta còn vừa khóc một trận.
Nửa mê nửa tỉnh, nghe ca ca gọi tên “An An”, khóe môi ta bất giác cong lên.
Thảo nào Hàn Vũ khi xưa cứ hay khóc mãi.
Lúc ta mở mắt lần , liền thấy phụ hoàng mặt.
Ta vui mừng phun nước miếng mặt người.
Phụ hoàng lau mặt: “An An của trẫm bị ủy khuất rồi.”
Ta lấy chân đạp vào chân phụ hoàng: “Phụ…”
Người đỡ mông ta, ôm ta vào lòng.
Thấy trên bàn có tấu chương, ta chẳng do dự, vung tay hất toàn bộ xuống đất.
“Tiểu quỷ nghịch ngợm.”
Ta nghển cổ đắc ý.
Tối đến, phụ hoàng ôm ta về điện Vĩnh Thọ.
Mẫu hậu nghe Tôn ma ma thuật lại chuyện nay, không khỏi ki,nh h/ồn táng đởm.
Thấy ta không có gì nghiêm trọng, lòng mới yên ổn lại.
“Hoàng thượng, An An không tiếp tục ở con bé kia .”
4
Phụ hoàng gật đầu: “Đưa Hàn Vũ sang nơi khác nuôi dưỡng, An An sinh ra thân yếu, không để bên cạnh trẫm yên tâm được.”
Mẫu hậu cũng đồng tình với phụ hoàng.
Sáng , ta liền thấy Tôn ma ma giao Hàn Vũ cho một ma ma khác,
Mà vị ấy chính là người từng nuôi dưỡng ta ở kiếp .
Vì Hàn Vũ bị đưa tới cung khác, nên ta lớn lên hết sức yên bình đến tận năm năm tuổi.
Do chất yếu, mọi việc do phụ hoàng mẫu hậu đích thân dạy bảo.
Thỉnh thoảng ca ca cũng đến dạy ta viết chữ, vẽ tranh.
Nhớ lại kiếp , Hàn Vũ mỗi ngày ca ca hành.
Lỡ đâu bọn họ có thiện cảm với nàng thì …
Nghĩ , ta liền thì thầm bên tai ca:
“Ca ca, An An cũng muốn mọi người được không?”
Hàn Thần Hứa liếc nhìn ta đang chu môi ủy khuất,
Ngón tay thon dài xoa nhẹ đầu ta, khẽ thở dài: “Được, theo ý muội.”
Hai ngày , sáng sớm ta đã tự mình rời giường.
Tôn ma ma kinh ngạc đến ngây người.
Ta hì hì cầm lấy tay nải: “Ma ma giúp An An gói ít điểm tâm.”
Tôn ma ma đành khổ, gói cho ta cả túi lớn: “Tiểu chúa của ta, nay lại đòi thư phòng ?”
“Có ca ca ở đó, An An cũng muốn .”
Ta ngoan ngoãn đeo tay nải, ngồi ngoài điện chờ ca tới đón.
Quả nhiên, hai khắc, ca đã đến.
“ nay không nướng?”
Hàn Thần Hứa đỡ lấy tay nải, nắm tay ta.
Ta nghiêm mặt đáp: “ không nướng.”
ca dắt ta vào, ca ca đã đến từ sớm.
“An An!”
“ nay muội tới ?”
“Có mệt không?”
“Ngồi cạnh huynh .”
Ta bị âm thanh ồn ào làm cho nhức đầu, khẽ lắc lắc đầu nhỏ.
Một người bật —là Tể tướng chi tử, Tề Thanh Phong.
Hàn Vũ đời từng si mê hắn.
Không biết đời nàng có còn không.
Ta khẽ hỏi: “Ngươi là ai ?”
kịp nghe câu trả lời, Hàn Vũ đã giận dữ ném bút về phía ta:
“Ta ghét ngươi! Cút !”
5
Hàn Thần Hứa theo phản xạ liền chắn ta ra phía .
vị ca ca đồng loạt đứng dậy, giận dữ nhìn chằm chằm Hàn Vũ.
Ta khẽ kéo tay áo ca, dè dặt ngước mắt nhìn,
Quả nhiên… vẫn còn thích hắn.
Hàn Vũ thấy ai nấy bảo vệ ta, giọng bắt đầu run rẩy:
“Ngươi không được chân vào nơi !”
Thời gian gần đây, nàng vốn biểu hiện ngoan ngoãn,
vị ca ca cũng tưởng nàng đã được ma ma dạy dỗ đâu ra đó,
Không còn như thuở nhỏ, ỷ vào sức vóc mà ức hiếp người .
Huống hồ thư phòng xưa nay chỉ có một nữ hài như nàng,
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng.
mà ta vừa xuất hiện, mọi người lại đổ dồn về phía ta.
Bảo nàng chịu nổi?
Ta giấu tia giễu cợt trong đáy mắt, rảo tiến lên,
Tỏ vẻ đáng :
“Nhưng phụ hoàng và ca ca , ta có tới…”
Hàn Vũ tức đến nỗi xông tới muốn đẩy ta ra ngoài.
Ta mắt đỏ hoe, ngoái nhìn nhị ca vẫn luôn yêu ta nhất.
Ánh mắt Hàn Thần Niệm khi tiếp nhận ánh nhìn của ta,
Sự mất kiên nhẫn trong đó chẳng buồn che giấu.
“Hàn Vũ, muội làm đủ ?”
Giọng hắn lạnh băng, khiến Hàn Vũ khẽ run rẩy.
Tuy rằng những năm qua Hàn Vũ không được nuôi cạnh phụ hoàng mẫu hậu,
Nhưng dù nàng cũng là chúa,
Dẫu ai trong cung có ghét cũng chẳng dám bạc đãi.