Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Khi Công Chúa Biết Diễn

Mẫu hậu nhìn đôi mắt long lanh như nước của ta, lòng mềm ra, không đành lòng từ chối:

“Được.”

sao!” Ta mừng rỡ ôm chầm lấy mẫu hậu.

Từ ta sinh ra đến nay, từng được rời hoàng cung.

Mẫu hậu cười, dịu dàng vuốt tóc ta:

“Đương nhiên là . Mẫu hậu bao giờ lừa con? Lát nữa sẽ tới tâu phụ hoàng.”

Ta hí hửng quay sang nhìn nhị ca, hất cằm đắc ý.

Hàn Thần Niệm cũng mỉm cười, cưng chiều xoa đầu ta:

“Chờ mấy hôm nữa thân thể con khá một chút.”

Nghe vậy, ta lại xị xuống:

“Mẫu hậu, nhị ca bắt nạt con!”

Mẫu hậu sửa lại mái tóc rối của ta, ôn hòa nói:

“Nhị ca con nói đúng đấy. Đợi thêm mấy ngày rồi hẵng đi chơi.”

Nghe mẫu hậu nói vậy, ta cũng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu—nhịn thêm hai ngày.

10

Ngày ra cung, ta mặc một bộ xiêm y màu nước.

A Hương nhìn ta, khẽ thở dài.

Ta nghiêng đầu lại gần:

“Sao thế?”

“Công chúa khí chất như vậy, e là ra đường người ta nhìn một cái nhận ra thân phận rồi.”

Ta tròn mắt ngây ngô chớp chớp:

“Không đến mức đó chứ?”

Hàn Thần Niệm nghe được lời chúng ta, cười:

“Quả là nha đầu do từ nhỏ nuôi lớn, miệng ngọt đấy.”

Lên xe ngựa rồi ta mới chợt nhận ra:

“Nhị ca, huynh cười muội!”

nhướng mày:

“Không, ta cười A Hương.”

Ta hừ nhẹ một tiếng, vén rèm lên ngắm phố phường náo nhiệt bên ngoài, lòng không rộn ràng.

bảo vệ ta chu toàn, nhị ca còn đặc biệt mời theo Tề Thanh .

Ta mua không ngớt mấy món chơi lạ mắt,

Cũng không quên chọn mua y phục, trang sức.

Tề Thanh thấy ta vui vẻ, nhỏ giọng :

“Công chúa, là lần đầu người ra cung sao?”

“Đúng vậy.”

Kiếp trước, ta vốn cũng có một cơ hội ra cung,

Chỉ là ấy bị Hàn Vũ giở trò, lén cho ta ăn đậu phộng khiến ta dị ứng nặng, đành bỏ lỡ.

Lần , nhất định nắm chắc cơ hội, mua cho thỏa mới được.

Hàn Thần Niệm thấy xe ngựa sắp chất đầy, lên tiếng nhắc:

“An An, chắc đủ rồi đó?”

Ta hắng giọng, nhìn lại đống quả thực hơi nhiều:

“Ừm… được rồi.”

Tề Thanh cười:

sau nếu công chúa xuất cung, e là tại hạ chuẩn bị thêm hai cỗ xe nữa mới được.”

Ta mỉm cười:

“Vậy đa tạ Tề công tử.”

“Công chúa khách khí rồi.”

Hàn Thần Niệm khẽ nheo mắt:

“Hồi cung thôi.”

Trên xe ngựa quay , ta hớn hở chia sẻ chiến lợi phẩm A Hương.

Tuy chẳng món nào đắt tiền, nhưng kiểu dáng đều vô cùng xinh xắn.

Hàn Thần Niệm thấy ta vui vẻ như vậy, bảo A Hương lui ra trước.

A Hương ôm hộp trâm bạc cười khúc khích rời xe.

Ánh mắt Hàn Thần Niệm hướng ra ngoài cửa sổ:

“An An, muội đối Tề Thanh …”

“Không .”

11

Ta chẳng hề do dự.

Ta không Tề Thanh , thậm chí có thể nói là có chút chán ghét.

Kiếp trước, còn rõ ngọn nguồn, chỉ nghe lời Hàn Vũ một phía cùng người khác nhục mạ ta.

Thử , một kẻ như vậy, sao ta có thể động lòng?

Hàn Thần Niệm nghe vậy yên tâm đôi phần:

không xứng muội.”

“Muội biết mà.” Ta nghiêm túc nhìn , “Nhị ca yên tâm, muội biết ai lòng đối tốt muội.”

Như kiếp , ta gần gũi đại ca, nhị ca nhiều ,

Bởi kiếp trước, đến cuối cùng chỉ có bọn họ là còn tin ta.

Dẫu từng có lúc bị Hàn Vũ ly gián mà ghét bỏ ta,

Nhưng ta bị bằng hữu của Tề Thanh làm nhục,

Chính nhị ca là người che áo phủ thân ta, không để ai chỉ trỏ thêm lời.

Hàn Vũ cùng Tề Thanh tư hội bị phát hiện, đổ hết tội lên đầu ta,

Là đại ca đứng ra, nói tin tưởng ta.

Hàn Thần Niệm thấy ta chân thành như vậy, khẽ gật đầu:

“Tốt, muội hiểu là được.”

Sau hồi cung, ta chia lễ vật thành nhiều phần.

Phần lớn nhất, ta cố ý sai A Hương mang đến chỗ Hàn Vũ.

Mẫu hậu thấy ta làm vậy, chỉ đành lắc đầu bất lực.

Phụ hoàng hay tin ta sớm trở , cũng đến điện Vĩnh Thọ dùng bữa.

Hàn Thần Hứa ngày theo phụ hoàng xử lý chính vụ, cũng ghé qua cùng.

“Phụ hoàng, hôm nay con nhị ca ra ngoài mua được rất nhiều thứ.

Bánh ngọt bên ngoài thơm ngon vô cùng, con còn mang không ít.”

Phụ hoàng cười hiền, ra hiệu cho người mang điểm tâm lên.

Ngay đại ca vốn không ngọt cũng nể ăn một miếng.

Hàn Thần Niệm thấy đại ca nuốt bánh như chịu cực hình, cười thành tiếng.

Ta vội rót chén trà, đưa đến:

“Đại ca, ăn chậm thôi ạ.”

Hàn Thần Hứa uống một ngụm trà, sắc mới khá .

kịp mở lời, A Hương khóc chạy điện, tay cầm theo đống lễ vật bị vứt trả.

Ta đứng dậy:

“Sao vậy?”

“Nhị công chúa nói rác rưởi. Nô nói là công chúa tự tay chọn, nàng tát nô một cái.”

Thấy vết bàn tay đỏ rực trên má A Hương, ta thoáng sững người.

“Có đau lắm không?”

A Hương lau nước mắt:

“Nô không sao… chỉ là… mấy món …”

Hàn Thần Niệm bước tới xem, thấy vải vóc hôm nay ta tỉ mỉ chọn lựa đều bị mực đen nhuộm nhem nhuốc.

Khóe môi ta gượng nở một nụ cười, lòng dâng lên chua xót.

“Không sao, cứ để qua một bên là được rồi. A Hương, đi thoa thuốc đi.”

12

Trở lại chỗ ngồi, ta lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Phụ hoàng, mẫu hậu đều thu hết mắt.

Hàn Thần Niệm lửa giận nơi đáy mắt như sắp thiêu thành tro.

Ta vẫn gắp thức ăn cho từng người, nhỏ nhẹ nói:

“Phụ hoàng, mẫu hậu, ăn cơm đi ạ. Không sao đâu, mấy món đó con vẫn dùng được mà.”

Phụ hoàng khẽ thở dài—rõ là cốt nhục cùng sinh, sao lại khác biệt đến vậy?

Người xoa nhẹ đầu ta, vẻ đầy xót xa.

Ta cúi đầu ăn, lòng lại đang toan tính bước tiếp theo nên xử lý Hàn Vũ thế nào cho khéo.

Dùng xong bữa, đợi phụ hoàng và mẫu hậu rời đi,

Ta tìm đến đại ca, đề nghị cùng ta tới gặp Hàn Vũ.

Hàn Thần Niệm chau mày:

“Nó vừa mới trả , muội còn đến gặp?”

Ta cắn môi, bất đắc dĩ nói:

“Có lẽ muội ấy không biết là ta tặng, nghĩ chỉ là hạ nhân đưa tới, hoặc A Hương không nói rõ ràng…”

Hàn Thần Hứa nghe vậy gật đầu:

“Được, vậy đi.”

Ta mỉm cười, sai A Hương mang theo phần quà, để lại phần vải bị nhuộm mực.

Sắp tới cung của Hàn Vũ, ta giả vờ sờ tóc:

“Đại ca, trâm của muội hình như rơi mất rồi.”

Trời nhập nhoạng tối, ta liếc mắt hiện vẻ hoảng sợ.

Hàn Thần Hứa nhìn quanh:

“Muội trước đi, ta dẫn người tìm thử.”

Ta gật đầu, dắt A Hương đi trước.

Hàn Vũ thấy ta lộ vẻ ngạc nhiên:

“Ô kìa, An Lạc công chúa giá lâm cung nghèo nhà ta, là vinh hạnh hiếm có.”

Ta ra hiệu cho A Hương đưa lễ vật tới.

Hàn Vũ liếc một cái, cười nhạt:

“Giờ đến thứ rác rưởi cũng đổ sang sao?”

Ta tái .

A Hương thấy ta bị uất ức chắn trước ta:

“Nhị công chúa, là những món công chúa nhà ta đích thân chọn lựa, đâu thứ bỏ đi!”

Hàn Vũ tiến sát lại, cười nhạt:

“Ngươi cố ý không, Hàn Ấu An?”

“Muội hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” Hàn Vũ quát lên, rồi giật lấy trâm trên tóc A Hương.

mắt ngươi, ta còn chẳng bằng một đứa nô ư?”

Ta nghiến chặt răng:

“A Hương không là nô rẻ mạt!”

A Hương quay sang nhìn ta, mắt đỏ hoe.

Hàn Vũ tưởng chừng bắt được điều gì quan trọng, lập tức tát mạnh A Hương một cái.

Ta nổi giận, trả lại nàng một bạt tai.

Hàn Vũ như nổi điên, lập tức đánh trả.

Đúng lúc ấy, Hàn Thần Hứa bước , bắt gặp cảnh tượng ta bị đánh, giận dữ lườm Hàn Vũ.

Nàng giải , nhưng Hàn Thần Hứa chẳng buồn nghe nửa lời.

13

Trên đường hồi cung, A Hương đem toàn bộ sự tình kể rõ cho Hàn Thần Hứa.

Đại ca chẳng thấy ta có gì sai .

Mẫu hậu thấy ta vừa khóc đến đỏ mắt, theo bản năng Hàn Vũ lại ức hiếp ta hay không.

A Hương đành thuật lại mọi chuyện lần nữa.

Nghe xong, mẫu hậu cũng không trách ta lấy một lời.

Sau việc , cung truyền tai nhau, hóa ra Hàn Vũ luôn gọi hạ nhân là “tiện ”.

Tin ấy lan ra, ngay cung nữ từng hầu hạ Hàn Vũ cũng đều có ý bất mãn.

Nhưng ta chẳng mấy bận tâm.

Ta chỉ biết, lần Hàn Vũ thực sự bị cô lập cung.

Nghĩ đến , tâm trạng ta tốt rất nhiều, ngay bữa cơm cũng ăn thêm mấy miếng.

Quả , ăn no rồi… cũng dễ bị no quá.

Thấy ta như vậy, A Hương đề nghị:

“Công chúa, không bằng tới ngự hoa viên dạo một vòng cho tiêu cơm?”

Ta thong thả bước theo, mãi cho đến dừng lại tại một tòa lương đình.

Ta nhận ra nơi .

Chính là chỗ Hàn Vũ nhất để luyện vũ.

Chỉ là mấy ngày nay, nàng e rằng chẳng còn lòng dạ mà tới múa luyện.

A Hương nhìn quanh, thấy cảnh trí yên tĩnh, gió mát trăng thanh, bèn :

“Công chúa có nghỉ chân một lát?”

Ta ngồi xuống đệm mềm, nói:

“Lấy đàn của ta tới .”

Ngón tay ta nhẹ chạm dây đàn, tiếng tơ rung lên như nước chảy mây trôi, phiêu dật mà trẻo.

Một khúc chấm dứt, ta đứng dậy định rời đi, nào ngờ ánh mắt lại chạm một người đang đứng nơi đá tảng phía xa.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Ta giật mình, lui sau một bước.

A Hương cũng nhìn theo ánh mắt ta.

Chỉ thấy nam tử kia dựa mình tảng đá, đôi mắt hẹp dài, môi đỏ như máu, ánh mắt mang theo ý thưởng thức.

“Hẳn là An Lạc công chúa?”

Ta từng thấy người , thoáng ngập ngừng.

A Hương bước tới che chắn phía trước ta:

“Chính là công chúa của chúng ta.”

Nam tử bước lên ngồi xuống bậc đá:

“Sớm nghe đồn công chúa cầm âm như nước trời, nay được thấy tận mắt, quả danh bất hư truyền.”

Ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn không đoán ra thân phận :

“Dám công tử là…”

Còn kịp nghe lời đáp, Hàn Vũ hùng hổ chạy tới.

“Hay lắm, Hàn Ấu An, ngươi dám tư hội nam nhân!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương