Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Điện thoại bên kia vang lên nói trầm ổn, cung kính như mọi khi của quản gia Vương:

“Vâng, tiểu . Chiếc G650 và trực thăng AW139 đều đã được khởi động sẵn. Cô muốn dùng chiếc ạ?”

Tôi liếc quanh bốn phía — nơi hoang vu trơ trọi, chẳng có nổi cái bãi đáp tạm.

“Trực thăng đi,” tôi nói nhàn nhạt, “nhanh hơn.”

“Rõ, tiểu . Năm phút nữa sẽ đến vị trí của cô.”

Cúp máy xong, tôi mở điện thoại, bấm vào nhóm chat công ty mang cái tên sáo rỗng “ lên , XX!”.

Vương Hạo vẫn đang diễn.

“@ Nhiên, cô rồi? Không lẽ điện thoại hết pin hả? Haizz, mấy người nói xem, cô ấy ra trường, một trên núi có sợ không nhỉ?”

Tên nịnh bợ số một của hắn, Na, lập hùa theo:

“Hạo ca tốt tính quá đó. Cô ta không có khái niệm thời gian, lại bắt mọi người nhịn đói chờ . Với lại, người trưởng rồi, chẳng lẽ còn đi lạc trên núi? Biết tình giá, muốn chúng ta quay lại đón ấy .”

Một đồng nghiệp cũng hằn học chen vào:

“Đúng rồi, hôm qua trong cuộc họp dám cãi lại Hạo ca cơ mà, oai lắm. hôm nay im re rồi?”

Tôi nhìn màn , khóe môi cong.

Một đám người, lật trắng đen nhanh như trở bàn tay.

Mà nguyên nhân của vở kịch nực cười này — chẳng qua chỉ bắt nguồn từ buổi họp chiều hôm qua.

Khi ấy, Vương Hạo đưa ra một bản kế hoạch tiếp thị đầy sơ hở: chi phí đội lên, số liệu bị , logic thì rối tung.

Vì trách nhiệm với công việc, tôi đã thẳng thắn chỉ ra bảy lỗi chí mạng ngay trước mặt tổng giám đốc Trần, còn đưa ra dữ liệu và phân tích rõ ràng để chứng minh.

Kết quả, Trần tổng gật đầu tán thưởng, yêu cầu Vương Hạo mang bản kế hoạch về lại.

Trước mặt cả , Vương Hạo mất hết thể diện, mặt hắn đỏ bừng như gan lợn.

Không tiện nổi giận tại chỗ, hắn đành nuốt hận, chờ đến chuyến dã ngoại này để trả đũa.

Ấu trĩ. Và ngu xuẩn.

Tôi thong thả gõ một dòng vào nhóm:

“Xin lỗi nhé, nãy tín hiệu kém quá.”

Ngay lập , Vương Hạo nhảy ra, điệu hả hê như bắt được lỗi:

“Ồ, Nhiên cuối cũng chịu trả lời rồi! Tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì. Đã không thì tự lo xuống núi đi nhé. Chúng tôi đã đến nhà hàng dưới chân núi, đồ ăn gọi xong cả rồi, không chờ cô nữa .”

Cái kiểu nói của hắn — vừa kênh kiệu, vừa nhân nghĩa — như thể việc hắn bỏ mặc tôi một trên núi lại là lỗi của tôi .

Tôi chẳng buồn đáp.

Chỉ mở WeChat Moments, bấm “đăng trạng thái ”.

Gió trên đỉnh núi ngày càng mạnh, thổi tung mấy lọn tóc trước trán.

Phía xa, mặt trời đang lặn dần xuống biển mây, ráng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Khung cảnh đẹp đến nghẹt thở, chỉ tiếc… bị vài con ruồi vẩn đục.

Đúng ấy, một tiếng “rầm rầm” vang dội xé toạc không gian yên tĩnh.

Tôi ngẩng đầu.

Một chiếc trực thăng đen bóng với đường nét mượt mà như chim ưng thép đang lao xuống xuyên qua tầng mây, hạ cánh chuẩn xác trên khoảng đất trống trước mặt.

Cửa khoang bật mở, cơ trưởng trong bộ đồng phục chỉnh tề bước ra, nghiêm trang chào:

tiểu , mời lên máy .”

Tôi mỉm cười, thu điện thoại vào túi, bình thản tiến tới.

Bước lên ghế da mềm mại, sang trọng, kéo dây an toàn — mọi động tác đều thong thả, thanh thản.

Qua ô cửa sổ máy , tôi nhìn thấy con đường núi quanh co phía dưới — một chiếc xe buýt trắng đang mắc kẹt giữa lưng chừng dốc, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

Chính là xe của công ty chúng tôi.

Tôi nhấc điện thoại, điều chỉnh góc, chụp lại khung cảnh: mặt trời rực rỡ cuối ngày đang dần chìm xuống đường chân trời, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, còn chiếc xe buýt nhỏ bé kia thì nằm lọt thỏm giữa núi non trập trùng, bé đến mức chẳng gì một hộp diêm bị lãng quên.

Sau đó, tôi gõ vài chữ, ghép bức , rồi ấn “đăng”.

Dòng caption trên Moments:

“Cảm ơn quản Vương, đã cho tôi cơ hội được ngắm hoàng hôn từ trên không.

Gió trên đỉnh núi, đúng là mang một mùi vị hẳn.”

2.

Danh sách bạn bè có thể xem bài viết của tôi đã được tôi cài riêng — chỉ đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy.

Bài đăng vừa hiển thị công, WeChat lập nổ tung thông báo.

Người đầu tiên bấm “thích” là chị Trương ở hành chính, người vẫn đối xử khá tốt với tôi.

Chị không nói gì, chỉ gửi một icon like duy nhất — im lặng mà đầy ẩn ý.

Còn trong nhóm “ lên , XX!”, bầu không khí bỗng trở nên chết lặng.

Ba phút trôi qua, chẳng ai nói tiếng .

Cuối , Na bật lên một tràng dấu hỏi:

“??? Nhiên, cô đăng cái gì ? Dù có P thì cũng phải có nguyên tắc cơ bản ? Trực thăng á? cô không nói luôn là nhà có ngai vàng đợi kế vị đi?”

Một người lập hùa theo:

“Chuẩn luôn, phét vừa thôi ! mạng kiếm ra thế?”

Rõ ràng Vương Hạo cũng đã thấy.

hắn vang lên trong tin nhắn thoại, vừa kìm nén giận vừa phảng phất nỗi hoảng hốt khó giấu:

Nhiên! Cô đang giở trò gì đấy? Rảnh thì đừng màu nữa, lo mà xuống núi đi! Nếu cô xảy ra chuyện gì, công ty không chịu trách nhiệm !”

Có lẽ trong đầu hắn vẫn tưởng tôi đang co ro giữa gió núi, run rẩy tự tôn bằng một bức P.

Tôi bật cười, không buồn đáp.

Chỉ tiện tay kéo gốc từ viện, gửi thẳng vào nhóm.

Bức được chụp từ cửa sổ trực thăng, góc máy vừa khéo khoe trọn ráng chiều rực rỡ, lại vừa thu được cảnh chiếc xe buýt trắng bị kẹt cứng ở lưng núi.

Biển số xe — rõ mồn một.

Giây phút ấy, nhóm chat “ lên , XX!”

—— hoàn toàn im bặt.

Khoảng năm phút sau, những người trên xe buýt dần hoàn hồn.

Một đồng nghiệp lên tiếng trong nhóm, hoang mang:

“Cái… cái trực thăng vừa qua đầu bọn … là thật à?”

Người tiếp lời:

như … âm thanh to lắm…”

“Ý cậu là… Nhiên thật sự đi bằng trực thăng?”

“Trời đất ơi, đây là tình tiết của phim ? Bọn còn đang kẹt giữa sườn núi, cô ấy đã mất tiêu rồi à?”

Avatar của Na nhấp nháy liên tục, rồi cuối cũng hiện ra một dòng chữ yếu ớt:

“…… Chắc là trùng hợp thôi, mà.”

Còn Vương Hạo — hoàn toàn câm lặng.

Tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng hắn này: ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào điện thoại, gương mặt từ đỏ sang tái, rồi từ tái chuyển dần trắng bệch.

Chắc hẳn rất đáng xem.

Trực thăng lướt êm qua tầng mây.

Quản gia Vương bước đến, cung kính đưa tôi một tách trà bá tước nóng hổi.

“Tiểu , có cần về thẳng trang viên không ạ?”

Tôi nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa, xua đi hết cái lạnh còn sót lại nơi đỉnh núi.

“Không cần. Đưa tôi đến nhà hàng Cloud Top đi, tôi hơi đói rồi.”

“Rõ, tiểu .”

Mười lăm phút sau, trực thăng đáp xuống bãi đỗ riêng trên tầng thượng tòa nhà cao nhất trung tâm phố.

Khi tôi bước vào, quản nhà hàng đã đứng chờ sẵn, cúi người chào và dẫn tôi đến bàn cạnh cửa sổ — vị trí đẹp nhất trong .

Tôi gọi một phần bò Wellington, thong thả cắt từng miếng, thưởng thức trong ánh đèn dịu cảnh đêm rực rỡ phía ngoài ô kính.

Đúng ấy, điện thoại lại rung lên.

Tin nhắn là từ chị Trương.

“Tiểu Nhiên, không ? Bọn Vương Hạo quá đáng thật đấy!”

Tôi nhấp ngụm rượu vang, mỉm cười:

không , chị Trương. Cảm ơn chị đã quan tâm. Giờ đang ăn tối rồi.”

Ngay lập , chị gửi lại một icon mặt há hốc mồm:

“Nhanh à?! Bọn họ còn đang mắc kẹt trên núi đấy! Nghe nói phía trước vừa sạt lở nhỏ, đường tạm thời bị chặn rồi, chưa biết bao giờ thông được.”

Tôi nhướng mày, khóe môi cong nhẹ.

Ác ác báo, trời cao có mắt.

“Vâng, chị cũng nghỉ sớm đi. Đừng bận tâm mấy người đó nữa.”

“Ừ, cũng thế. Nhưng mà này… Tiểu Nhiên, đúng là giấu nghề giỏi đấy.”

chị tràn đầy tò mò, vừa khâm phục vừa ngạc nhiên.

Tôi chỉ gửi lại một icon ‘suỵt 🤫’, rồi cất điện thoại xuống.

Ăn thêm vài miếng bò Wellington mềm tan, tôi chậm rãi lau miệng bằng khăn ăn, mở lại nhóm công ty.

này, cả nhóm đang hỗn loạn:

“Đường bị chặn rồi! bây giờ?!”

“Trời tối rồi, lạnh chết mất!”

“Bao giờ đội cứu hộ tới ?”

“Hạo ca, nghĩ cách đi !”

Tin nhắn dồn dập như ong vỡ tổ.

Vương Hạo đang gắng vớt vát tượng, liên tục gửi những lời trấn an, nhưng từng chữ đều run rẩy — sự hoảng loạn không giấu nổi qua màn .

Tôi thong thả nhấp ngụm trà, bấm vào đại diện của hắn, gõ vài chữ, gửi đi.

“Vương quản , có cần giúp đỡ không? Trực thăng của tôi có thể quay lại đón mọi người,

nhưng e rằng phải chia vài chuyến.

Tất nhiên, giá hữu nghị thôi — mỗi chuyến mười vạn.”

Tôi đặt điện thoại xuống, ánh sáng từ phố phản chiếu lên ly rượu, lấp lánh như đang tán thưởng cho một ván trả thù gọn gàng, ngọt lịm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương