Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người xung quanh nhìn đông nghịt, tôi thấy mặt gì. Cứ bà ta .
túm chặt tay tôi, khóc ròng: “ con cứu nó. Em trai con sinh ra đã mắc tim, mổ ở viện lớn, dì đủ tiền. Nó là con ruột con, là huyết mạch nhà họ , con đấy.”
Cả đời bà ta đâu làm việc gì, học vấn, toàn dựa đàn mà sống. Ban đầu bám chồng cũ, nghe tin tôi giàu lên kiếm cớ bỏ chồng, chạy bám . Sau này tôi , dù toàn bộ tài sản tôi, trước lo bà ta khối thứ, chuyển khoản chắc gần hai trăm vạn, chưa kể chồng cũ căn nhà.
Bấy nhiêu quá dư sống yên ổn, miễn là tiết kiệm. sống xa hoa quen rồi, quay kham khổ chịu sao nổi.
Tống Chi từ bé sống kiểu “tiểu công chúa”, quen tiêu xài vô tội vạ. Giờ tự nấu ăn, ra đường tài xế, túi xách chỉ dám mua loại vài nghìn tệ như người thường — chịu sao thấu.
Cái khiến Tống Chi cay nhất là — vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ bỏ tiền du học, ngờ giờ mang án trên người, tiền còn đủ chơi một chuyến. xúi mà dính vô cờ bạc. Trong vòng một tháng, tiền còn sót hai con bị đốt sạch.
Khi chuyện, tức tới mức động thai, nhập viện. Đứa bé sinh non, vừa ra đời đã lòi ra tim, cần mổ gấp ở viện lớn, chi phí trên trời. Bà ta đồng nào.
Mấy bà bạn nhà giàu ngày xưa từng chơi cùng lặn , muốn dính. Tất cả quan hệ đều do Hải dựng . Giờ rồi, thèm ngó tới nữa.
Nhìn cảnh xuống cầu mình, tôi nhớ mấy năm trước. Ngày tôi , tôi từng trước mặt bà ta, cầu buông tha tôi, cùng tôi hoàn thành ca phẫu thuật.
Khi ấy, bà ta lạnh như băng: “ chính là mệnh cô.”
“ dù là con tôi sao chứ?”
Tôi bật cười: “ là mệnh nó thôi.”
bỗng run lẩy bẩy, giọng nghẹn : “Tiểu Nguyệt, dì con hận dì, nghĩ dì cướp con. con hiểu, dì chưa từng trực tiếp làm gì tổn hại con.”
Tôi cười nhạt: “Đúng, cô trực tiếp, chỉ xúi Hải thôi. Người khiến tôi đau khổ là Hải, tôi hận ta. Vậy nên càng chuyện tôi cứu con trai ta.”
Tôi nhấc chân tính bà ta gào lên: “Đứa bé vô tội mà!” – nước mắt đầm đìa, bò tới ôm chặt lấy chân tôi – “Con từng bắt dì trước mộ con lỗi sao? Dì ! Chỉ con cứu lấy con trai dì thôi.”
Tôi cúi đầu nhìn bà ta, khẽ đáp: “Được, vậy cô .”