Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta thấy lép kẹp, chân gầy guộc như que củi,
Và đôi chân nương đầy những vết phồng rộp rướm máu.
Ta thầm nghĩ: Nhất định phải sinh cho gia nhà Thẩm một đứa con!
phát hiện ta ra khỏi nhà.
trở mình, ho rũ rượi.
Ta bước , lấy con d.a.o giấu dưới gối của ra.
ta bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đôi mắt mở to nhìn ta chằm chằm.
bệnh nặng không nói nổi, nhưng sức kéo tay ta lại cực kỳ mạnh mẽ.
“, con kiếm bạc nuôi nhà. Chữa bệnh cho , cho được no, rồi mua đôi giày mới cho nương.”
Giọt lệ nóng hổi rơi khóe mắt , nhỏ xuống mu bàn tay ta, nóng rát như thiêu, khiến tim ta quặn thắt.
Ta gỡ tay ra, không ngoảnh đầu lại, quay lưng rời khỏi mái nhà thân yêu.
02
Lần trước ta vào thành là mùa đông năm kia.
ấy, mẹ dẫn nhà vào thành mua sắm Tết. Nương chọn cho ta một tấm vải hoa may y phục, bảo rằng ta lớn, cần vài bộ áo quần ra dáng một chút.
Bà còn mua thật nhiều điểm tâm ngon lành nhà được phá lệ.
Mua sắm xong, nương đếm lại ngân lượng tay, vẫn còn dư dả.
Bà hào sảng vung tay, dắt chúng ta quầy hàng, mua liền ba mươi cái nhân thịt.
nhà ta ăn nỗi miệng bóng mỡ, vui như mở hội.
Lúc ấy, đợi xem đèn, nương lại lén dúi cho ta thêm năm cái , ta ăn đủ, bèn cố tình giữ phần cho.
Nay, sau hai năm, ta một lần nữa ngang qua tiệm xưa, mùi thơm lại len lỏi vào mũi, gợi hồi ức.
Ta thầm nghĩ: *Đợi ta thuận lợi làm thiếp,*
*Nhất định sẽ mua một trăm cái , cho nhà ăn no nê!*
thẩm thấy ta vào thành, trên mặt thoáng lộ nét mừng rỡ.
Ta rõ, nếu việc này trót lọt, bà sẽ được không ít tiền thưởng.
Nhưng thẩm chỉ vui mừng một thoáng, rồi thở dài, vành mắt đỏ hoe.
Thẩm quay lưng lau nước mắt, rồi quay lại an ủi ta:
“ Nhi, con đừng sợ. Ta dò hỏi kỹ càng rồi, gia nhà Thẩm là phẩm hạnh đoan chính, phu nhân lại bạc đãi ai. Con đó, sẽ không chịu khổ đâu.”
Ta nhoẻn miệng cười:
“Thẩm à, được ăn no, lại nào cũng thịt, sao khổ cho nổi?”
Thẩm thấy ta cười rạng rỡ, cũng mỉm cười theo:
“ Nhi à, con đúng là đứa phúc.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thẩm rút tiền mua cho ta bốn cái , còn đưa cho ta mặc một bộ y phục cũ của con gái bà, thay đồ cho ta đâu ra đấy, căn dặn đủ điều, rồi mới dẫn ta phủ Thẩm.
Ta cùng ba cô nương khác, đứng chờ tiền viện, chờ phủ tới xem mặt.
[ – .]
Nắng hè gay gắt, gia cùng phu nhân mãi vẫn chưa lộ diện.
Chúng ta đứng đó hơn một canh giờ, các cô nương bên cạnh từng một ngã quỵ.
Chỉ riêng ta vẫn đứng vững.
Lúc ấy, một vị tỷ tỷ dung mạo đoan trang, thần sắc ôn hòa bước ra.
Nàng mỉm cười nói:
“Phu nhân định là cô nương rồi. Nô tỳ là Dung, nay sẽ hầu hạ tiểu nương tử.”
03
Quả nhiên, nhà Thẩm giữ đúng lời hứa, đưa cho nhà ta trọn vẹn một trăm lượng bạc.
Còn ta thì được an trí một tiểu viện yên tĩnh, một ngày ba nóng canh ngọt!
nào cũng thịt, lại ăn no căng .
Ta mỗi chỉ ăn một nửa, phần còn lại lén lút cất giấu, toan tính tìm cơ hội mang ra ngoài cho nhà nếm thử.
Hôm ấy, Dung – mang – rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Nàng mở tủ áo, lôi ra một bát thịt kho tàu.
Kế đó kéo dưới giường ra một thau trắng.
Rồi lại thò tay vào bình hoa, moi ra một đống điểm tâm.
Dung nhìn ta, lại đảo mắt quan sát xung quanh.
Ta thì thật tình vô cùng, mắt đảo lên xà nhà.
Dung khẽ co giật khóe miệng, gọi trèo lên dỡ xuống mấy quả táo khô ta khổ công giấu trên xà.
Ta ủ rũ nhìn đống thức ăn bị tịch thu, lòng chỉ trách bản thân không bảo vệ tốt cho “chúng nó”.
Dung dịu dàng nói:
“Tiểu nương tử à, mấy món này lâu sẽ hư mất, ăn nhiều cũng sôi thôi.”
Ta vội vàng đáp:
“Sẽ không sôi đâu! Tháng trước ta còn ăn đồ thừa nhà viên ngoại đó, sao !”
Ta nhỏ ăn khỏe. còn sức làm việc, chưa từng ta chịu đói.
Nhưng sau ngã bệnh, ta dám ăn nhiều nữa – bằng không, nương cùng sẽ gì vào .
Nhà viên ngoại là nhà giàu nhất vùng mười dặm tám thôn.
canh ăn thừa cũng đem cho chó.
Một hôm ta đói quá chịu không nổi, bèn chui vào chuồng chó, trộm lấy ít đồ ăn của bọn .
Vừa nghĩ tới chuyện ấy, ánh mắt ta khẽ chệch .
Việc này… tuyệt đối không thể Dung !
Nếu nàng ta từng tranh ăn với chó, chắc chắn sẽ thấy ta thật không ra gì.
Dung chăm chú nhìn ta, khiến ta càng thêm chột dạ.
Không giấu được nữa, ta cúi đầu, bứt bứt ngón tay, lí nhí nói:
“Thật ra… cũng không phải là canh nhà viên ngoại vứt đâu… … là viên ngoại ngã chếc vào máng chó rồi… ta mới chui vào chuồng, lén lấy chút đồ…”