Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
mắt anh lúc này tràn ngập dục vọng, khát khao đang gào thét dữ dội.
Khẽ lẩm bẩm: “Chơi đây là đủ rồi… cũng lúc em rồi.”
Như mọi ngày, khi trời sẩm tối, tôi ra ngoài ăn bát bún chua cay, rồi thoải mái trở nơi ở của mình.
Vừa ngân nga vài hát vừa bật đèn, mắt vô tình lướt qua đang ngồi trên giường tôi hồn bay phách tán.
“Anh… anh…” — tôi lắp bắp — “ anh lại ở đây?”
căn phòng bí mật đầy camera đó, tôi lập tức hiểu ra: mình vốn dĩ bao thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Tôi nuốt phần sau của xuống, xoay định bỏ chạy vừa quay lại thì sững đứng khựng lại.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa xuất hiện vài vệ sĩ cao lớn, hoàn toàn chặn hết đường lui của tôi.
Giọng trầm thấp vang lên ngay phía sau lưng: “Tiểu Diệp, em định đi đâu?”
Những ngón tay dài trắng trẻo của anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, ngay trước mặt tôi — cạch — khóa lại.
Tôi cứng đờ , không dám đối diện anh, gượng :
“Anh rồi à, không báo trước tiếng?”
“Gọi điện à?” — anh bật nhàn nhạt, đột nhiên tiến sát lại gần tôi, hơi thở quấn lấy nhau, hương mùi tuyết tùng quen thuộc thoảng qua mũi tôi.
“Em phát hiện ra bí mật của anh, thật sự tắt máy là trốn được ?” tiến sát hơn, tôi hoảng loạn lùi lại, lại bị anh kéo mạnh vào lòng, không thể động đậy.
Tôi thấy anh như vậy — mắt tràn đầy chiếm hữu, tim tôi lạnh buốt.
“Anh… anh bình tĩnh đi, chúng ta là anh em… chuyện này… không đúng chút nào đâu.”
Tôi vừa xong, vòng tay anh càng siết chặt hơn.
tôi rối như tơ vò. Anh rõ ràng luôn ghét tôi cơ mà… lại thứ suy như vậy với tôi chứ?
Khi tôi đang hoang mang, anh bất ngờ nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện anh.
“Em nhìn thấy hết rồi đúng không?”
Tôi ra sức lắc phủ nhận, gắng giả vờ mù mờ.
vô ích.
Ngón tay cái của anh lướt qua môi tôi, nhàn nhạt:
“Tiểu Diệp, từ lâu anh mang thứ tình cảm đó với em rồi. Em anh ghét em… thật ra, chỉ là đang kìm nén.”
“ em lại giống như cây anh túc, càng kìm lại thì ham muốn lòng anh lại càng dữ dội. Giống như bây …”
mắt kinh ngạc của tôi, anh cúi hôn xuống, cuốn lấy hơi thở của tôi.
Tôi hoảng hốt đẩy anh ra, vẫn tin nổi: “Anh… chúng ta là anh em! anh thể…”
Anh dồn tôi vào góc tường, giọng trầm thấp khàn đặc:
“Anh bao là anh trai của em. Ba năm trước, khi anh hủy bỏ quan hệ nhận nuôi, anh không là anh em với em .”
“Em biết không?” — anh nâng mặt tôi, ra tôi bàng hoàng — “Anh vẫn luôn chờ em lớn lên. Anh sợ mình mất kiểm soát, nên mới luôn tỏ ra ghét bỏ em. … em lớn, tuổi kết hôn, anh không muốn nhịn .”
Tôi như nhìn thấy hoàn toàn khác.
Anh là trầm ổn, tự chủ, bây lại đầy dục vọng, như xoáy nước lớn, cuốn tôi vào không lối thoát.
Tôi kéo anh lý trí: “Anh… anh quên rồi ? Anh lòng mà, là Chu Tuyết. Anh không thể phản bội cô ấy.”
“Chu Tuyết?” — thoáng ngơ ngác — “Anh với cô ta đâu thân.”
phút này tôi không tâm trí để lo và Chu Tuyết rốt cuộc .
những thứ căn phòng kia, chân tôi mềm nhũn.
Nếu bị anh bắt … tôi không dám tưởng tượng tiếp.
Anh dường như đoán được ý định chạy trốn của tôi, bước bước ép sát, mắt đầy dục vọng, khóe môi lộ rõ ý :
“Tiểu Diệp, em không phải thích anh ? Vậy chạy ?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, tim tôi đập dồn dập nhịp.
Tâm trí rối bời, mắt lại không rời nổi cánh cửa.
liếc theo mắt tôi, rồi bất ngờ mỉm sâu xa, đột nhiên buông tôi ra.
Anh bình thản : “Em không muốn theo anh cũng được, uống hết ly này, anh sẽ không làm khó em .”
trạng thái căng thẳng cực độ, tôi nghe thấy đó thì mắt lập tức sáng lên.
Không ngợi , tôi lập tức cầm ly rượu trên bàn, ngửa uống cạn.
Uống xong, tôi hỏi ngay: