Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Kỷ Từ quỳ .
hệt bốn trước.
Đây là lần thứ hai anh quỳ xin lỗi tôi.
Nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ ba làm tổn thương tôi nữa.
Tôi lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh.
“Kỷ Từ, chúng ta ly hôn đi!”
“Buông tha cho nhau đi!”
Anh nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận, lặng thinh thật lâu.
Rồi, anh xé nát nó.
Anh đỏ nhìn tôi, giọng khàn đặc.
“Vi Vi, trừ khi anh chết, nếu không anh tuyệt đối sẽ không ly hôn!”
“Anh có thể thay đổi, anh thề!”
“Anh cũng sẽ tha cho Giang Bạch… chỉ em chịu, cùng anh đầu lại từ đầu.”
Lại là “ đầu lại”.
Nhưng trên đời này, làm gì có nhiều cơ hội “ đầu lại” như vậy.
Không vết nứt đều có thể vá lại như ban đầu.
Tôi nhìn anh, ánh lạnh lẽo.
“Kỷ Từ, anh … em từng đầu lại với anh sao?”
“Nhưng mỗi lần, khi em bằng mở ra với anh lần nữa.”
“Lại có người nhảy ra nhắc em nhớ, em đã ngu ngốc thế .”
Những lời đã kìm nén quá lâu, cùng cũng bật ra khỏi miệng.
“Có anh cũng đầu thấy, hôn em là một ghê tởm?”
“Có anh cũng tưởng tượng, cảnh em ân ái quấn quýt với người ?”
“Thật trùng hợp, em cũng vậy.”
“ giác ghê tởm đó, em đã nhẫn nhịn suốt bốn .”
“Giữa chúng ta, chỉ còn lại thử thách, nghi hành lẫn nhau.”
“Anh chúng ta cứ thế, giày vò nhau tới hết đời sao?”
Tôi tựa vào mép bàn, cùng không chịu nổi nữa, cúi đầu lau đi giọt nước lặng lẽ rơi .
“Không… không vậy.”
Kỷ Từ lao tới, ôm chặt lấy tôi, hành động gần như cuồng loạn.
“Hôm đó, anh chỉ là chuẩn bị sẵn sàng thôi…”
Nụ hôn của anh rơi , mang theo sự hoảng loạn, sợ hãi sự vùng vẫy bất lực.
Tôi mở to , nhìn anh.
Cơ thể cứng đờ, không đáp lại.
Cũng không thể đáp lại được nữa.
15
Đó là nụ hôn cùng giữa tôi Kỷ Từ.
Anh quay về nơi chúng tôi từng gặp nhau lần đầu, mong được làm lại từ đầu.
Vì vậy, anh lái xe chở tôi, lao nhanh về phía ngôi trường cũ.
Nhưng giữa đường, xe mất phanh.
Kỷ Từ nghiêng đầu nhìn tôi một cái.
Ánh ấy, dịu dàng đến mức khiến người ta ngây dại.
“Vi Vi, đừng sợ!”
Nói xong ba chữ đó, anh đột ngột vặn tay lái.
Giây tiếp theo, anh dùng sức mạnh ép tôi ghế phụ.
Một cú va chạm dữ dội, kèm theo tiếng nổ chói tai, vang dội trời đất.
Khi thứ chìm vào tĩnh lặng, thứ tôi thấy chỉ là anh gục trên vô lăng.
Máu đỏ tươi, không ngừng tuôn trào từ ngực anh.
Đó là do Chu Dã ra tay.
Cả những bức ảnh kia, cũng là hắn gửi cho Kỷ Từ.
Nếu không vì tâm trạng bất ổn, Kỷ Từ sẽ không mắc sai lầm như vậy.
Tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu, ôm mặt, cùng cũng không thể kìm nổi mà bật khóc nức nở.
Hóa ra, khi sắp mất đi một người.
Bạn sẽ quên sạch lỗi lầm của họ.
Trong đầu chỉ còn sót lại những khoảnh khắc anh ấy từng che ô cho bạn, từng cúi đầu nhường nhịn bạn, từng chắn gió chắn mưa cho bạn.
Sự tự tin trước đó của tôi, như một trò đùa tàn nhẫn.
Tôi vẫn cứ mình đã sớm chai lì.
Không , vẫn đau đến mức này.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi thấy hối hận.
Có lẽ, tôi nên ngăn Kỷ Từ lại.
Tôi , Chu Dã vẫn rời đi.
Hắn từng gửi cho tôi tin nhắn nặc danh.
ngồi lên chiếc xe đó, tôi đã ôm tâm lý cùng nhau đi đến kết cục.
Kỷ Từ từng nói, trừ khi anh chết, nếu không sẽ không ly hôn.
Khoảnh khắc ấy, tôi , vậy thì chúng ta cùng chết đi.
Nhưng tôi không , cùng anh lại dùng chút sức lực cùng bảo vệ tôi.
16
Người đàn ông mà tôi từng trao gửi cả đời, cùng cũng ra đi.
Những sau đó, mơ hồ như một giấc mơ dài lê thê.
Chu Dã bị cảnh sát giữ, tội danh cố mưu sát.
Tôi không đi gặp hắn, cũng không có định gặp lại.
Tôi tặng căn hộ đó cho Giang Bạch.
Không từ biệt, cũng không giải thích.
Cậu ấy từng là chút ấm áp ngắn ngủi trong đời tôi, nhưng tôi không nên lại bất kỳ dấu vết .
Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi thành phố A, chuyển đến thành phố B.
Ngày rời đi, trời rất xanh nắng cũng rất đẹp.
Trong vẫn còn đau buồn, nhưng cũng mang theo một chút nhẹ nhõm.
Khi đặt chân tới thành phố B, đã có người tới đón tôi.
Người đó có đôi rất đẹp, mí đơn, mang theo vẻ trưởng thành sâu lắng.
Từng cử chỉ đều toát ra sự dịu dàng an ổn.
Người này, Chu Dã không , Kỷ Từ cũng không .
Là một lần trước đây, tôi tình cờ quen được khi ghé một câu lạc bộ ở B thị.
Anh ta có vài phần Kỷ Từ, nên tôi đã lưu lại liên hệ.
đây, tôi rất một người, giúp mình bước ra khỏi nỗi đau mất Kỷ Từ.
Có lẽ, tôi sẽ đem phần áy náy muộn màng này, dồn hết lên người anh ấy.
Một lần nữa, tôi lại hiểu thêm về Kỷ Từ.
Trước kia khi nhìn những người phụ nữ bên cạnh anh, tôi luôn thấy họ có nét tôi.
Tôi từng thấy khó chịu, từng thấy nực cười.
Nhưng bây , tôi cũng đang làm điều tương tự — tìm kiếm một người anh bấu víu.
Chỉ là, tôi còn có chút lương tâm.
Tôi đợi đến khi anh chết rồi, mới tìm người thay thế.
Còn anh, khi tôi vẫn còn sống, đã tìm người , như thể tôi đã chết rồi vậy.
Có lẽ quãng đời còn lại sẽ không còn những ngọt ngào ngây ngất nữa.
Nhưng cũng sẽ không còn những cơn đau như vạn tiễn xuyên tim.
Như vậy cũng tốt rồi.
17
Ngoại truyện về Kỷ Từ.
Tối đó vốn dĩ đã hứa sẽ về nhà ăn cơm.
Nhưng Yên đột ngột kéo tôi lại, nói rằng có một cuộc họp quan trọng tôi tham dự.
Tâm tư cô ta, tôi không không hiểu.
Chỉ là lười tâm thôi.
Huống chi… tôi cũng xem phản ứng của Tống Vy thế .
Sau cuộc họp, người tự nhiên kéo nhau đi tiếp khách xã giao.
Tôi lắc lắc ly rượu trong tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại bên cạnh, vẫn nằm im không nhúc nhích.
Thật ra tôi có giác.
Chỉ là tôi không dám sâu.
Bốn trước, mỗi lần tôi ra ngoài xã giao, Tống Vy luôn gọi điện hỏi tôi đã đến nơi .
Hỏi tôi đồ ăn có ngon không, nhân viên phục vụ có xinh không.
Những ghen tuông nhỏ nhặt đó, dù cô ấy có giấu cũng không giấu nổi.
Nếu tôi về nhà chín tối, cô ấy sẽ gọi điện phút một lần, lặp đi lặp lại.
Dù ngoài miệng tôi chỉ ậm ừ cho qua .
Nhưng trong , tôi thực sự rất vui.
Khi đó, Tống Vy còn quan tâm tới tôi.
Nhưng thì sao, điện thoại của tôi lại im lặng đến vậy?
Có tôi thấy, bản thân như một con chó bị Tống Vy vứt bỏ.
Bị bỏ mặc giữa gió mưa, chẳng còn ai nhớ tới đưa tôi về nhà.
Núi không tìm đến tôi, thì tôi tìm đến núi.
Tôi đứng dậy cáo từ người, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.
Yên đuổi theo, dường như còn suýt té ngã.
Tôi không quay đầu lại.
này, tôi chỉ gặp Tống Vy.
Nhưng khi về đến nhà, đón tôi lại chỉ là một bàn thức ăn đã nguội lạnh.
Một nỗi bất an trào lên trong .
Tôi vội vàng gọi cho cô ấy.
May mà, cô ấy rất nhanh đã máy.
Khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự thở phào.
Khi Tống Vy về, cô ấy mặc một chiếc váy liền màu sắc tươi sáng, trông trẻ trung rạng rỡ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy cô gái vừa mới cưới ngày .
Tôi điên cuồng hôn cô ấy, ôm chặt cô ấy, khát khao hòa vào làm một với cô ấy.
Nhưng tôi không dám sâu.
Tống Vy đã bao lâu rồi không còn ăn vận thế này?
Hôm nay cô ấy ăn diện như vậy, là vì ai?
18
Tôi không , Yên lại dám chủ động liên hệ với Tống Vy.
Xem ra, bình thường tôi đã quá nể mặt cô ta.
Tôi lập tức yêu cầu phòng nhân sự xử lý đơn thôi việc cho cô ta.
Yên tức giận xông thẳng vào phòng làm việc của tôi.
“Kỷ Từ, em thật sự không làm gì cả!”
“Em đã theo anh hai , em gây rối?”
Tôi ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng.
“Cô gây rối?”
“Cô chỉ là một kẻ thứ ba, lấy tư cách gì mà gây rối?”
“ cô không xấu hổ mà bám lấy tôi, lẽ không tới kết cục hôm nay?”
“Bây tuổi xuân qua rồi, còn mơ tưởng tôi lưu luyến chút tình sao?”
Tôi phẩy tay, ra hiệu cho bảo vệ đưa cô ta ra ngoài.
Còn đặc biệt dặn dò, cảnh cáo cô ta — không được phép xuất hiện trước mặt Tống Vy nữa.
Gần đây có dự án ở Mỹ, đi công tác một tháng.
Trước đây mỗi lần đi đều mang theo Yên, lần này đành đổi một cô gái trẻ .
Đàn ông phụ nữ vốn nhau.
Đàn ông áp lực quá lớn, luôn một lối xả.
Có những , tôi không nỡ cũng không làm với Tống Vy.
Nhưng với người , thì chẳng sao cả.
Dự án lần này rất thuận lợi, chỉ mất hai mươi ngày đã hoàn thành.
Vừa đặt chân sân bay, việc đầu tiên tôi làm là nhắn tin cho Tống Vy như thường lệ.
Rồi lập tức về nhà.
Tôi , cô ấy sẽ như trước, vui vẻ chạy tới ôm tôi, hỏi tôi có mệt không.
Nhưng không , lại chứng kiến cảnh tượng khiến tim tôi tan nát.
Cô ấy thậm chí còn quỳ cầu xin tôi tha thứ.
Cảnh tượng bốn trước, chỉ là đổi lại nhân vật chính.
Như một chiếc boomerang, chuẩn xác mà đâm trúng điểm yếu nhất của tôi.
Thì ra, cô ấy bao thực sự tha thứ cho tôi.
Nhưng không sao.
Chỉ cô ấy chịu ở lại bên tôi, chỉ cô ấy không ly hôn với tôi.
Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.
Chúng tôi còn rất nhiều thời gian, chúng tôi chắc chắn sẽ cùng nhau đầu bạc răng long.
Còn về Chu Dã, tôi sẽ xử lý.
như đó, tôi đã xử lý sạch sẽ người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tống Vy.
Chỉ là, tôi không .
Thì ra, tha thứ lại khó đến vậy!
Tôi chỉ cười, không đáp lại.
Rõ ràng cô ấy gần ngay trước , rõ ràng tôi yêu cô ấy đến vậy.
Nhưng lại không thể không vướng bận mà chạm vào cô ấy.
Tôi làm sao?
Làm sao mới có thể không còn ngần ngại mà ôm lấy Tống Vy lần nữa?
19
Khi nhìn thấy những bức ảnh Tống Vy Giang Bạch chụp cùng nhau.
Trong tôi lại dâng lên một giác như bụi trần đã lắng .
Thì ra, bộ váy mà hôm đó cô ấy cẩn thận chọn lựa, là mặc cho cậu ta xem.
Tôi hận!
Nhưng cơn thịnh nộ của tôi còn kịp bùng lên, đã nhanh chóng tắt ngấm.
Vì tôi , Tống Vy đã sớm hết .
Cô ấy mở điện thoại, lần lượt lật cho tôi xem từng tấm ảnh.
Những người phụ nữ mà tôi từng giấu giếm kỹ càng — tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục.
Tôi đứng đờ tại chỗ, như một tội nhân bị lột trần.
Thì ra, chúng tôi từng có một đứa con.
Tôi đã từng khao khát cứu vãn tình yêu với Tống Vy.
Nhưng số phận, lại không cho tôi thêm cơ hội nữa.
Phanh xe đã bị người ta động tay động chân.
Tôi dùng hết sức che chở cho cô ấy.
Vi Vi, nếu có kiếp sau, anh tuyệt đối sẽ không phản bội em.