Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Chồng tôi chuyên tâm vào sự nghiệp nghiên cứu Vi ag ra, cùng với trợ lý tiểu tam “thử thuốc”, thoắt cái đã ba năm trôi qua.

Còn tôi, trong ba năm đó, lại phải chiến đấu với bệnh ung thư, sinh mạng lay lắt như ngọn đèn trước gió, chẳng biết tàn lúc nào.

Cô ta nôn nóng muốn “lên chức”, không tiếc việc tăng liều thuốc, thậm chí còn lén lút không dùng biện pháp tránh thai để tìm cơ hội mang thai.

Cuối cùng, cô ta cũng đạt được mong muốn, tin mang thai được báo đến, cùng lúc đó, trên bàn làm việc của chồng tôi cũng xuất hiện hai tờ hóa đơn đáng chú ý:

Một tờ là tiền mua đất nghĩa trang cho tôi, một tờ là tiền mua nhẫn kim cương tặng cô ta.

Bạn bè đều khuyên tôi ly hôn, dùng biện pháp pháp luật để trừng trị cặp đôi phản bội này.

Nhưng tôi lại rất bình tĩnh, như vậy vẫn chưa đủ!

—-

Sau ba năm trời chống chọi với ung thư, Hứa Mặc lần đầu tiên cùng tôi bước vào phòng hóa trị.

Lời tiên đoán của bác sĩ như thanh gươm lơ lửng trên đầu tôi.

Cái hạn ba năm đó, cộng với sinh linh mới trong bụng Đào Lâm Lâm, càng khiến anh ta thêm nôn nóng.

Hôm nay, anh ta xuất hiện ở đây, có lẽ chỉ để chắc chắn xem rốt cuộc tôi sẽ “đi” lúc nào.

“Người nhà xin chờ ở ngoài.” Hàn Ức, bác sĩ điều trị chính của tôi, cũng là người bạn thân từ thời đại học, anh ấy nhìn thấu tâm địa của Hứa Mặc.

Nghĩ lại ngày xưa, tôi, Hứa Mặc và cậu ấy, ba chúng tôi thân thiết như anh em kết nghĩa vườn đào, hình bóng không rời.

Nếu không phải ngày ấy tôi vì tình yêu mà hóa điên, có lẽ giờ này cũng đang cùng cậu ấy sát cánh, trở thành một bác sĩ cứu người.

“Sa Lệ, cậu vẫn chưa cân nhắc việc khởi kiện ly hôn sao?”

“Những việc anh ta làm mấy năm nay, quá đủ để bị trừng phạt rồi.”

Lời nói của Hàn Ức đầy lo lắng và tức giận.

“Tôi vẫn đang do dự.” Tôi khẽ đáp.

“Lẽ nào cậu vẫn còn ảo tưởng về anh ta ư?”

“Cậu đúng là bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc rồi, không thể dứt ra được.” Cậu ấy trách mắng.

Tôi không mù quáng, chỉ là trong lòng đã sớm có tính toán cả rồi.

Lúc rời bệnh viện, điện thoại của Hứa Mặc liên tục rung, anh ta luôn lấy cớ “công việc bận rộn”.

Là nhà phát triển Vi ag ra, công ty của anh ta độc quyền thị trường khu vực Hoa Đông, kinh doanh phát đạt, tất cả đều nhờ vào việc anh ta cùng trợ lý Đào Lâm Lâm ngày đêm “trực tiếp thử thuốc”.

[ – .]

Sự phản bội của họ kéo dài ba năm, giờ đây Đào Lâm Lâm lại mang thai, Hứa Mặc càng lúc càng ngang ngược, thậm chí còn mua một căn biệt thự ngay cạnh nhà tôi cho cô ta.

Bảo mẫu và tài xế trong nhà cũng nhiều lần ám chỉ cho tôi biết về hành vi quá đáng của họ, nhưng tôi chỉ cười mà không nói, thậm chí còn khuyến khích họ càng làm tới.

Trong mắt người ngoài, có lẽ tôi đã điên rồi, hoặc bị tình yêu làm cho mụ mị.

Nhưng chỉ có tôi biết, mỗi lần Hứa Mặc phản bội, đều sẽ mang đến cho anh ta một kết cục bi thảm hơn.

“Em cứ nghỉ ngơi nhiều đi nhé, sau này đi bệnh viện thì cứ để dì Vương đi cùng em, công ty còn một đống việc chờ anh xử lý.” Sự qua loa của Hứa Mặc quá rõ ràng.

“Được rồi, anh mau đi chăm sóc cô ta đi, dù sao thì đứa trẻ trong bụng cô ta cũng là chuyện lớn.” Tôi giả vờ rộng lượng.

Anh ta giật mình vì tôi biết chuyện, “Sao em lại biết cô ta có thai?”

“Thực ra anh…”

“Tôi đã biết từ lâu rồi,” tôi ngắt lời anh ta.

“Anh yên tâm đi, tôi nghĩ thoáng mà.”

“Tôi sắp c.h.ế.t rồi, có người sinh con đẻ cái cho anh, tôi mừng còn không kịp ấy chứ.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lời giải thích của anh ta thật nhạt nhẽo và vô lực, “Đây chỉ là tai nạn thôi, anh với cô ta chỉ là nhất thời vui đùa, nhưng đứa bé vô tội.”

Tôi thầm cười lạnh trong lòng, ba năm phản bội, há miệng nói “tai nạn” là xong sao?

“Tôi biết, với tư cách là vợ anh, tôi hiểu anh mà.”

“Sa Lệ, cảm ơn em đã thành toàn cho chúng tôi.” Anh ta cảm ơn rối rít.

Tôi thành toàn cho các người, thành toàn để các người cùng nhau đi về phía tử lộ.

Anh ta vội vã rời đi, còn tôi thầm nhẩm, “Tôi cần tiền.”

Anh ta bực bội móc ra một cọc tiền, thế nhưng lúc tôi đưa tay định nhận, anh ta lại tung hết lên trời.

“Em yêu tiền đến vậy sao, chờ em c.h.ế.t đi, anh sẽ đốt cho em một bao tải tiền, được chưa.”

Đối mặt với bộ mặt này của anh ta, tôi đã sớm quen rồi.

Tiền giấy đỏ bay tán loạn trong không trung, tôi ngửi mùi tiền, trong lòng thầm vui sướng.

Trên đời này, không có gì quan trọng hơn tiền.

“Tôi định đến tiệm vàng mua cho đứa bé một cái khóa trường mệnh, tiền không đủ, nên mới…” tôi giải thích.

Anh ta nghe xong, liền cúi xuống nhặt tiền trên đất đưa cho tôi, “Vợ à, em thật tốt.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương