Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dắt thú cưng là rắn mắt, kết quả trả trong ngày.
Tôi dỗ dành nó mà không chột dạ tí nào: “Bé cưng , mình tuy ngắn vẫn đáng yêu mà.”
Con rắn bình thường vẫn hay dùng đầu để phản ứng với tôi, nay lại nằm im không nhúc nhích.
tôi đang định lên cầu cứu dân , mấy dòng bình luận đột nhiên xuất hiện trước mắt:
【Hahaha, cười mất, Bánh là gan to, dám đưa Yêu Vương ghép đôi đã đành, còn dám bảo người ta ngắn nữa chứ.】
【Cũng không trách nữ chính , ai mà ngờ một ông bố cao mét chín, có tám múi bụng, lại là một con rắn mũi heo 58cm đâu.】
【Hết tác dụng thuốc rồi, Yêu Vương của chúng ta chắc sắp biến lại rồi nhỉ!】
【Nghe nói tộc rắn trời sinh đã có năng khiếu, đặc biệt là nấu cực đỉnh, mấy cô nàng háu ở đây sắp hưởng phúc rồi!】
Còn chưa kịp đọc kỹ, một cái đuôi rắn lạnh buốt, trơn láng đã siết chặt eo tôi.
đó, mùi hương đặc trưng đậm đặc của giống đực thú nhân bao trùm lấy tôi.
“Không ai từng dạy cô , rắn bên đường thì đừng có mà nhặt?”
01
Tôi nhặt một con rắn ở bồn cây trong khu chung cư.
Nói chính xác hơn là một cái que màu hồng.
cỡ cẳng tay, to bằng ngón tay.
Nó căng người thẳng đơ, cả cái miệng chu ra cũng đờ lại.
Tôi vốn rất ghét mấy sinh vật trơn bóng, không chân tay như thế .
không hiểu đó lại nảy ra cái suy nghĩ muốn “ cóc” nó nhà.
Thì ra, tôi chỉ đơn thuần là ghét mấy con xấu xí.
Con rắn toàn thân màu hồng nhạt, trên đầu có một đường vằn trắng kỳ lạ.
Đôi mắt trong veo cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tới hoàn hồn, người tôi đã cúi sát vào nó rồi.
Nó có vẻ rất căng thẳng, ngẩng đầu lè lưỡi, đuôi ve vẩy liên tục như thể sắp nhảy lên cắn tôi tới nơi.
Thế mà tôi lại chẳng thấy sợ, thậm chí còn buồn cười nữa là đằng khác.
Trong đầu bất giác hiện lên video hoạt hình chó-rắn tôi tối qua.
Thế là cười thành tiếng.
Biểu cảm trên mặt rắn thoáng chốc đông .
Thấy chiêu không hiệu quả, nó lập tức đổi chiến thuật.
Ngửa mặt lên trời, lè lưỡi, ngã lăn ra đờ như thật.
Ủa… vì sợ hả?
Tim tôi hụt một nhịp, đầu hoảng.
Lỡ như con có chủ thì tôi tiêu rồi!
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội đưa tay bế nó lên.
Chạy thục tới bệnh viện thú y.
Chắc sợ rơi, phản xạ, cái đuôi rắn từ từ quấn lấy người tôi,
luồn qua khe áo khoác, bám chặt vào.
Khoan đã, nãy giờ nó giả ?
Tôi vừa một con rắn chơi khăm ?
Đáng ghét thật.
Đồ rắn gian xảo.
Tôi đầu chậm lại.
Khum tay bao trọn con rắn trong lòng bàn tay, từ từ xoa nắn.
Cái đầu vốn đã giờ còn bẹp hơn.
bất ngờ là, cảm giác ở đuôi rắn còn dễ chịu hơn tôi tưởng.
Lớp vảy mịn và mượt,
khiến người ta không kiềm mà muốn giữ nó làm của riêng.
02
Trời càng càng tối, tôi sợ nó mấy con mèo đói trong khu xơi mất, nên đành đút túi mang nhà trước.
Con trai dì hàng xóm là bác sĩ thú y, là nghề nghiệp liên quan thật rồi.
Tôi mang túi trái cây vừa mua, gõ cửa nhà bên cạnh.
ấy đang nấu , vậy mà cởi trần, chỉ quấn mỗi chiếc tạp dề ren lưới rồi ra mở cửa.
Chỉ trong một thoáng, ánh mắt tôi liền lặng lẽ dời chỗ khác.
“ Lục Dịch, em có chuyện muốn nhờ một .”
Lục Dịch nghiêng người nhường lối:
“Vào nhà nói đã.”
“Thôi, không cần đâu… Chỉ là… nay, tan làm , em nhặt một con rắn ở bồn hoa ngoài cổng khu…”
“Rắn á? Em cũng dám nhặt nó? Có cắn không?”
“Có cắn… mà…”
Chưa kịp nói hết câu, Lục Dịch đã đưa tay nắm lấy vai tôi, xoay một vòng kiểm tra.
“Cắn rồi? Cắn chỗ nào? Có chụp hình con rắn không, để thử.”
“Là em cắn nó.”
Nói xong, tôi còn có ngại ngùng mà bật cười.
Chỉ mười phút trước, tôi còn đang nằm trên giường, nhìn sâu vào mắt Tiểu Đậu một cách đầy tình cảm.
Vừa quấn nó trong lòng bàn tay, tôi bỗng tò mò không biết vảy rắn nhai lên có vị .
Thế là…
“Em thề, em chỉ cắn nhẹ một cái thôi, vậy mà nó đờ luôn!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Dịch, tôi từ tay áo rút ra một… cây gậy .
Giây tiếp , “xoẹt” một tiếng.
Con rắn lại trườn dọc cánh tay tôi, chui tọt vào áo như cũ.
Như thể đang trả đũa, nó còn há miệng cắn luôn lên vai tôi.
Mà lực cắn đó… thua cả con muỗi hoa đen trắng.
“Cái là…”
Bầu không khí có phần đờ, sắc mặt Lục Dịch đã dịu lại nhiều.
“Lần đừng cắn nữa là .”
Tôi khẽ cử động ngón tay, cơ vai cũng căng .
“Vậy còn nó thì ? Nó có độc không?”
“Có độc nhẹ.”
“Hả? Độc… nhẹ á?”
ta thở một tiếng đầy bất lực:
“Em lại chơi mấy trò đùa lỗi thời nữa hả?”
“Nó đang cắn em đó.”
Tôi kéo cổ áo, nghiêng đầu nhìn Tiểu Đậu đang vui vẻ gặm vai mình.
“Nhớ khám kịp thời đấy.”
Hả?
Lục Dịch giơ tay gõ một phát lên đầu tôi:
“Không thì lát khỏi luôn đấy. Loại chỉ làm tê liệt cóc thôi, cứ yên tâm mà chơi với nó.”
…
khi từ nhà Lục Dịch, tôi soạn một bài đăng lên , thử tìm chủ nhân cho Tiểu Đậu.
vậy, tôi đã đặt tên cho nó là Tiểu Đậu.
Tại vì nó trông xinh quá chừng, cả cũng dịu dàng thanh lịch.
Tiểu Đậu quá hot.
Chỉ trong ba phút, bài viết nhận cả trăm bình luận, tin nhắn riêng thì nổ tung.
Ai cũng bảo đó là “con tôi đó”.
Nhìn địa chỉ IP thì thấy người nhận khắp cả thế giới.
“Hehe, kiểu tìm không ra nổi đâu.”
Tôi yên tâm chọc chọc Tiểu Đậu đang nằm trong bể cá, tiện tay tắt đèn ngủ.
03
Chuyện tôi phát hiện ra Tiểu Đậu là con đực, là vào một tuần .
đó, như thường lệ, tan làm nhà, rửa tay xong tôi liền bế nó lên lòng bàn tay chơi đùa.
Bỗng nhiên có một cảm giác khác lạ so với vảy rắn.
Tôi nhìn kỹ lại, rồi phấn khích cực độ.
!!!
Quả nhiên tiểu thuyết không lừa tôi.
Có lẽ thấy ngại, Tiểu Đậu rụt người lại, cuộn tròn trong lòng bàn tay tôi.
“Đừng xấu hổ mà, nuôi em bao lâu rồi, chị một có đâu? Huống chi, bây giờ em , dùng cũng đều là chị bỏ tiền ra mua cả. Đừng nói mấy em Tiểu Đậu con, chứ cả con rắn — đều là của mẹ hết.”
Nói xong, tôi liền đưa tay trêu nó.
Dù cũng chỉ là một nhóc rắn chưa tới 50cm, nó có giãy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của một người phụ nữ cao mét sáu bảy như tôi.
Tôi dùng một tay giữ lấy điểm cao nhất hình Ω của nó, nhấc cái đỉnh màu hồng nhạt lên ngang tầm mắt để quan sát.
…
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, từ đó trở , con rắn nhà tôi… trên người nó có khí tức như sắp “ trong lòng một ít”.
Dù tôi có dùng để dụ, nó cũng không thèm phản ứng.
Thật là, không hiểu đang giận dỗi cái .
Quan hệ giữa tôi và nó đầu dịu lại vào tối .
Nó đột nhiên bỏ .
Tôi nhắn hỏi Lục Dịch, ấy bảo có lẽ là đến mùa động dục rồi.
Dù thì… vạn vật đang vào mùa sinh sôi mà.
“Phát tình rồi ? Khó chịu không? Có hay không?”
Tôi duỗi hai tay ra trước mặt, lòng bàn tay mở ra.
Chỉ thấy Tiểu Đậu bò hình Ω từng một, rồi đặt đầu vào lòng bàn tay có ghi chữ “có”.
Đã là mẹ thì phải giúp con hạnh phúc.
Thế là, tôi hăng hái lo chuyện “ mắt”.
Tiểu Đậu cũng khá có triển vọng.
Vừa đăng bài tìm vợ là đủ kiểu mỹ nữ rắn kéo đến hôn gió ầm ầm.
yêu qua là rủi ro.
Ai mà ngờ buổi gặp đầu tiên lại vướng vào chuyện… kích cỡ.
“Con gái quý nhà không phải dáng nhắn xinh xắn ?”
Mẹ bên kia gấp đến độ gãi đầu lia lịa:
“Thế con trai cô chẳng phải là cái tủ lạnh hai cánh ?”
Tiểu Đậu có hơn 50cm, còn đối phương thì cả mét.
Kết quả khỏi nói cũng biết.
Cô nàng kia chẳng những không vừa ý, mà còn trốn vào góc, không thèm quay đầu lại nhìn.
Buổi mắt tan vỡ.
Từ đó, Tiểu Đậu đầu để ý đến chiều của mình.
Từ đầu lưỡi đến tận chóp đuôi, chỗ nào cũng căng thẳng thẳng đơ.
Đọc tiếp