Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KeiYot77M

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Trên đường về, từ xa đã thấy có người đứng ngoài cửa.

Tôi cứ tưởng Giang Kỳ Ngôn chưa chịu đi, nhưng đến gần mới nhận ra là Tần Trạm.

Dưới ánh đèn đường, Tần Trạm châm điếu thuốc.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên đường nét nghiêng hoàn hảo của anh, từng cử động toát ra vẻ lười biếng, bất cần.

Nghe tiếng bước chân, anh cắn điếu thuốc, quay đầu lại.

“Xong chưa? Quyết định đi.”

Tôi nhìn anh, không trả lời.

Anh dụi tắt tàn thuốc.

“Tôi nghiêm túc.”

Tôi thở dài nhẹ: “Tần Trạm, tôi với anh…”

Chưa kịp nói hết, Tần Trạm giữ cằm tôi rồi cúi đầu hôn.

Phải mất mấy giây tôi mới phản ứng kịp, đẩy mạnh anh ra rồi lùi hai bước, trừng mắt đầy hoảng sợ: “Anh điên à!”

Tần Trạm cười nửa miệng, giọng vô lại: “Thừa nhận đi, em không phải không có cảm giác.”

“Tôi không có!”

“Thật không?”

Tôi tức đến đỏ mặt: “Lười nói với anh.”

Quay lưng vào nhà.

Về đến nơi phát hiện bà không có ở đó.

Nhớ lúc sáng bà nói đi mừng sinh nhật bà Lâm, tôi định gọi hỏi thì bà Lâm đã gọi trước.

“Tiểu Noãn, mau tới bệnh viện Nhân Dân, bà con ngất rồi!”

Trước mắt tôi tối sầm, cố gắng trấn tĩnh: “Cháu qua ngay.”

Tôi lao ra cửa, vừa nhìn thấy Tần Trạm vẫn còn đứng đấy.

Như vớ được cứu tinh, tôi nắm chặt cánh tay anh, giọng nghẹn ngào: “Tần Trạm, làm ơn đưa tôi đi bệnh viện, bà tôi… bà ngất rồi.”

Tần Trạm lập tức thu lại vẻ cà lơ phất phơ: “Lên xe!”

6

Bác sĩ nói đưa bà đi kịp nên không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, đứng trong thang máy thì chạm mặt mẹ Giang Kỳ Ngôn.

Bà đang nói chuyện với người bên cạnh.

Khi nhắc đến Giang Kỳ Ngôn, giọng đầy tự hào: “Con trai tôi hiếu thuận lắm, sắp lên tổng giám đốc mà vẫn dành thời gian đưa tôi đi khám.”

Người kia khen lấy khen để: “Nghe nói tháng sau cưới, cô dâu còn là thiên kim tiểu thư, chị sướng nhé.”

Mẹ Giang Kỳ Ngôn cười rạng rỡ: “Cũng chỉ mấy tháng nữa thôi rồi còn bế cháu nữa.”

Người kia ngạc nhiên: “Nhanh vậy?”

Bà ta đắc ý: “Không nhanh đâu, tụi nó quen nhau cả năm rồi, vốn đã tính chuyện cưới hỏi.”

Thang máy dừng ở tầng 1, cửa mở ra.

Bà Giang đột nhiên vẫy tay ra ngoài: “Con ơi, bên này!”

Ở cửa thang, Giang Kỳ Ngôn khoác vai một cô gái xinh xắn, cẩn thận che chắn cho cô ta tránh va chạm.

Mẹ anh ta bước nhanh lại, cười không khép miệng: “Ôi con dâu ngoan của mẹ, mẹ bảo ở nhà nghỉ mà, bệnh viện đông người dễ va chạm lắm.”

Cô gái dịu dàng: “Con nghe Kỳ Ngôn nói mẹ đau khớp, ba con quen giám đốc khoa xương ở đây nên con muốn dẫn mẹ tới khám.”

Mẹ anh ta cười càng tươi: “Đấy, con gái còn tâm lý hơn con trai. Sau này có gì cứ gọi điện thôi, đang bầu bí mà.”

Cô gái mỉm cười: “Qua ba tháng đầu rồi, không sao đâu ạ.”

Mọi người cười nói vui vẻ, hòa thuận.

Tôi đứng ngay sau Giang Kỳ Ngôn mà không ai để ý.

“Giang Kỳ Ngôn.” Tôi gọi anh ta.

Giang Kỳ Ngôn giật mình quay lại, nụ cười còn chưa tắt đã cứng đờ.

Chưa kịp để ai phản ứng, anh ta kéo tôi sang chỗ vắng.

“Giang Noãn, anh nói đủ rõ rồi, em đừng làm mấy chuyện vô nghĩa…”

Tôi vung tay tát anh ta.

Mặt anh lập tức in dấu đỏ, nhưng không giận, chỉ bình tĩnh nhìn tôi.

Cô gái tên Châu Viện chạy tới, thấy vết tát trên mặt anh ta thì giơ tay định đánh tôi.

Tôi giơ tay cản rồi quay sang, lại tát thêm một cái nữa vào mặt Giang Kỳ Ngôn.

Châu Viện giận dữ: “Cô là ai? Sao lại đánh người?”

Tôi không buồn để ý, chỉ nhìn sâu vào mắt Giang Kỳ Ngôn: “Hai cái tát này coi như quà chia tay.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.

7

Khi quay lại phòng bệnh, tôi đã cố điều chỉnh cảm xúc.

Nhưng vừa đẩy cửa bước vào, cơn giận vừa bị đè xuống lại bùng lên ngay lập tức.

Mẹ Giang Kỳ Ngôn đang đứng cạnh giường bà tôi, vừa nói vừa thêm mắm dặm muối: “Bác à, tôi cũng không phải không nói lý. Nhưng con bé Giang Noãn trước mặt bao nhiêu người mà đánh con trai tôi, khác gì đồ chua ngoa hỗn láo chứ?”

“Chia tay thôi mà, có gì ghê gớm đến mức nổi điên như thế?”

“May mà con tôi tính tình tốt không chấp, chứ không thì đã đi giám định thương tật để kiện rồi!”

Bà tôi im lặng nghe bà ta nói xong mới chậm rãi lên tiếng: “Đánh ở đâu?”

Mẹ Giang Kỳ Ngôn đáp ngay: “Mặt. Đàn ông mà bị đánh mặt thì còn ra thể thống gì!”

Bà tôi chợt quay sang nhìn tôi, giọng không vui: “Sao lại chỉ đánh mặt thôi hả?”

Mẹ Giang Kỳ Ngôn vội tiếp lời: “Đúng đó! Sao có thể đánh mặt…”

Bà tôi thản nhiên ngắt lời: “Phải đập cho nó què, nằm liệt giường nửa năm mới đúng.”

Lời bà tôi nói làm bà Giang á khẩu, sững sờ nhìn bà tôi không tin nổi.

“Bà… bà nói gì cơ?”

Tôi bước lên, nhét lại túi hoa quả bà ta mang tới vào tay bà ta.

“Trái cây tốt thật, nhưng tụi tôi không dám nhận.”

Mặt mẹ Giang Kỳ Ngôn xám ngắt khi đi ra ngoài.

Tôi giơ ngón cái với bà: “Bà quá đỉnh. Mà… Tần Trạm đâu rồi?”

“Bà bảo nó đi làm rồi.”

Nói rồi bà lại thở dài.

“Tiểu Trạm trông bà cả đêm, không danh không phận, người ta hỏi thì bà cũng không biết phải giới thiệu nó là gì.”

“Nhà không có đàn ông thật không được. Bà nhìn nó lớn lên, nó thật lòng tốt. Không biết sau này nhờ vả vào đứa con trai nào.”

Tôi không lên tiếng.

Nhưng bà nói đúng một câu.

Nhà mà không có đàn ông thật bất tiện, nhất là sau vụ bà ngất lần này.

Người già rồi, bên cạnh phải có người.

“Bà ơi.”

Bà quay mặt đi không nhìn tôi.

“Giờ có hối hận cũng muộn rồi. Bà định giới thiệu nó cho cháu gái bà Lâm đấy.”

“… Con muốn nói là, mai bố con về đón mình lên Giang Thành.”

8

Bà giận tôi ba ngày liền không thèm nói.

Ra viện rồi cũng không thu dọn gì, chẳng chịu nấu ăn.

Ba tôi nấu ba bữa thì chịu không nổi nữa.

“Noãn Noãn, con khuyên bà đi. Bố không ở lâu được, công ty còn chờ.”

Tôi qua thuyết phục bà.

Bà cứng đầu lắm, đâu có dễ nói chuyện.

Nói cả buổi, cuối cùng bà cũng hơi mềm lòng.

“Con theo bà đi thì Tiểu Trạm làm sao?”

“Không được, bà không nỡ bỏ nó.”

Tôi giật khóe miệng, đầu như muốn nổ.

Bà lại làm bộ nhượng bộ: “Hay thế này, con với nó yêu nhau đi. Mai mốt bà lên Giang Thành còn được gặp nó hoài.”

“… Bà ơi!”

“Bà mặc kệ! Con mà chịu yêu nó thì bà đi. Con tự tính đi.”

Thế là tôi phải lò dò sang tìm Tần Trạm.

Khoảng cách giữa hai ban công chưa đến một mét, Tần Trạm lười biếng mở miệng: “Muốn yêu tôi à?”

Tôi nhấn mạnh: “Giả vờ yêu thôi. Chỉ cần lừa được bà theo lên Giang Thành.”

“Muốn tôi nói dối?” Giọng anh mang theo ý cưng chiều, đùa cợt: “Cũng không phải không được, phải có lợi chứ.”

Tôi thở phào: “Lợi gì?”

Đôi mắt đen láy của anh ánh lên thích thú, làm tôi thấy mình như cừu non trước sói.

Nhưng anh chỉ uể oải nói: “Chưa nghĩ ra, nghĩ xong sẽ nói.”

Thế là chúng tôi bắt đầu diễn cảnh yêu đương trước mặt bà.

Ngày đi Giang Thành, bà nắm chặt tay Tần Trạm không buông.

Tôi vừa ngồi vào xe thì bà kéo tôi ra, nhét tay chúng tôi vào nhau.

“Tiểu Trạm à, Giang Thành không xa, có thời gian nhớ sang thăm hai bà cháu nhé. Yêu nhau thì đừng để lâu không gặp.”

Tần Trạm thuận thế nắm tay tôi, nhưng nói với bà: “Bà yên tâm, chờ con sắp xếp công việc xong sẽ dọn qua Giang Thành luôn.”

Tần Trạm cái miệng ngọt như mía, dỗ bà cười tít mắt.

Ngồi lên xe mà còn lưu luyến vẫy tay.

Ba tôi muốn nhân dịp này hàn gắn tình mẹ con.

Nhưng bà vừa thấy ông ấy thì sắc mặt sầm xuống.

Ba tôi đành bó tay, quay sang tôi: “Công ty bố sắp xếp xong hết rồi, vị trí tổng giám đốc vẫn để cho con. Nghỉ ngơi mấy hôm rồi lên làm đi.”

Tôi gật đầu.

“Nhưng con có điều kiện.”

9

Tôi và bà ở trong căn hộ gần công ty.

Ba tôi lẩm bẩm: “Chuyển qua ở cùng luôn cho tiện.”

Bà trừng mắt: “Chuyển qua để con vợ anh hành tôi vào viện à? Tôi còn thà ở quê cho xong!”

Ba tôi lập tức im miệng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương