Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
24
Sau khi hiểu lầm hóa giải Phong Mân liền chờ thêm nữa mà quỳ xuống cầu hôn
Anh nắm ánh mắt đầy chân thành như thể đang dốc hết cả linh hồn mà :
“Du Du sẽ mãi mãi đối xử em Trước đây hiểu điều em thực sự cần là gì Anh cứ đinh ninh rằng chỉ cần ở bên thì kể chuyện gì xảy chúng cũng thể cùng vượt qua”
“Cho đến ngày em chia … năm năm … mới sự hiểu thế là trời sập”
“Anh đã tổn thương nhiều Anh thậm chí còn hoài nghi chính – liệu suốt bao năm đó thực sự hiểu em ”
“Ngay khi trở về từ nước ngoài điều đầu tiên làm là gặp em Khi biết em đã kết hôn em biết đã ghen tuông đến mức … đến mức còn giữ trí”
“Anh tâm chuyện em con Là của Là vì đủ cậy em thể gửi gắm bây giờ đã hiểu”
“Về cứ chuyện gì liên quan đến em hỏi gì – sẽ giấu em cứ điều gì nữa Hãy ”
Phong Mân tất cả chân tình
Tôi suýt nữa thì gật đầu đồng ý
đã kìm
Bởi vì… Bảo Bảo còn biết gì cả
Tôi nhẹ nhàng :
“Xin hiện tại em thể đồng ý ”
Phong Mân sững rõ ràng đả kích lớn
Nửa tháng đó biến mất khỏi tầm mắt một nhắn
Tôi buồn cũng tự giễu Người như Phong Mân trong chuyện kiên trì đến cùng mà… chỉ riêng chuyện của dễ dàng buông bỏ đến thế
Thế nên khi ba mẹ giục tham gia một buổi tiệc kiểu xem mắt cũng chẳng từ chối nữa
“Du Du lần nhiều tài lắm đấy đừng kén chọn nữa nha con”
Tôi gật đầu đồng ý đó dẫn theo Bảo Bảo cùng
Quả nhiên khi biết là ai cả đám mắt sáng rỡ như đèn pha thi gần bắt chuyện tán tỉnh
Cho đến khi kéo Bảo Bảo gần mỉm giới thiệu:
“Quên đây là con – Bảo Bảo là con ruột”
Không khí bỗng nhiên lạnh độ
Tôi rõ ràng từng khuôn mặt đang hớn hở trở nên cứng ngắc lúng túng thậm chí lộ rõ vẻ mãn thể che giấu
Tôi bật lạnh trong định dẫn Bảo Bảo rời thì bỗng cảm giác điều gì đó lạ
Tất cả ánh mắt trong sảnh tiệc bỗng đồng loạt đổ dồn về lưng
Bọn họ trợn tròn mắt như thể điều gì khó lắm
Tôi nhíu mày đầu
Và… thứ đầu tiên là Phong Mân ăn diện như công công đang múa ở làng mà là tấm bảng đèn màu hồng lòe loẹt trợ của giơ cao quá đầu
Trên đó ghi rõ tám chữ rành rành:
“Cha dượng của con Khúc Tiểu Du”
Cả trường rơi trạng thái “trời ơi đất hỡi”
Người nhận Phong Mân thì lập tức mặt mày méo xệch như mắt
Một thương nhân trẻ mới trở về nước nổi danh như cồn khí thế như vũ bão mà cầm đèn giành chức danh “cha dượng” thiên hạ chẳng lẽ biết chữ “mất mặt” thế
Ngay cả trợ của cũng lộ rõ vẻ hổ dám ai
Còn Phong Mân thì
Anh dửng dưng tiến về như chẳng chuyện gì to tát bình thản đến vô
Giả vờ như lơ đãng hỏi:
“Nghe em tới buổi tiệc kiểu xem mắt Thế ai lọt mắt xanh ”
Câu hỏi như bâng quơ tai dựng hết cả lên như radar
Tôi liếc cái bảng đèn to chà bá lửa thở dài nhịn :
“Anh mất mặt ”
Ai Phong Mân làm bộ mặt vô tội chẳng tí hổ
“Anh mất mặt chỗ chứ So đám ở đây cỡ tuổi ai hơn nổi Toàn ấm cô chiêu phần lớn còn đang ăn bám cha mẹ Còn thì trắng dựng nghiệp tài sản sắp vượt mốc mười nghìn tỷ”
Anh cố tình nhấn giọng còn bổ sung thêm một câu khiến ai nấy hình:
“Dạo gần đây bận lo thủ tục chuyển tài sản sang tên cho em em bảo thử hỏi trong cả cái trường ai còn đủ tư cách làm ba dượng của Bảo Bảo ngoài ”
vang khắp sảnh khác gì một quả bom phát nổ
xung quanh tái cả mặt nghiến răng nghiến lợi như quăng bao bố trùm đầu xử tiệc
Cũng vài nhỏ giọng thì thầm:
“Phong Mân điên Định sang tên tài sản cho cô ”
Còn chết lặng tại chỗ
Không … quãng thời gian biến mất vì từ bỏ
Mà là lặng lẽ lo thủ tục chuyển nhượng tài sản cho
Lúc đám trưởng bối tầng cũng bắt đầu ý đến sự xôn xao bên ánh mắt tò mò lia về chúng
Cả ba và đã đầu xuống
Ánh mắt nghiêm nghị mang theo vài phần hiểu chuyện gì đang xảy
“Du Du chuyện là ”
Giọng ba vang lên giận dữ cũng đủ nghiêm nghị khiến tim khẽ chững một nhịp
Tôi kịp lên thì Phong Mân đã bình thản bước lên ánh mắt sắc bén lễ độ về tầng :
“Cháu là Phong Mân Hôm nay đến đây gây rối mà là chính thức xin phép bác cho cháu một cơ — chăm sóc cho mẹ con Du Du suốt phần đời còn ”
dứt trường im phăng phắc
như nín thở chờ đợi phản ứng của vị trưởng bối …
25
Vừa về đến cũ Phong Mân đã ngoan ngoãn xuống ghế như một học sinh tiểu học gọi lên bảng cả cứng ngắc như tượng đá
Lúc biết chủ tịch của Tập đoàn Khúc Hoàn Bá Nghiệp chính là ba vẻ mặt đơ như trời giáng
Còn trộm lần ánh mắt hết sức… sợ vợ — chắc vẫn quên vụ năm xưa nghi là “tiểu tam” của
Tôi tức buồn kịp “trả đũa” thì ba mẹ đã ném một quả bom sự giữa phòng khách:
“Bảo con gái ba năm năm nay chịu ai còn bảo ba đứa nhỏ đã mất Hóa giấu cả một bụng chuyện như Tụi con tưởng tụi già mắt mù chắc Nhìn cái mặt thằng bé xem giống thằng Mân y đúc”
Phong Mân xong thì như ai tát đầu
Anh sang bé Bảo Bảo mắt tròn xoe miệng há hốc như trật cả quai hàm
Đến khi đầu óc xử xong thông lập tức nhào đến kích động nắm :
“Du Du Em Bảo Bảo là con đúng Là con ruột của ”
Tôi còn kịp lên thì…
Bảo Bảo đã bĩu môi cộc cộc cộc chạy lên lầu rầm một đóng
Chết dở
Tôi biết thằng bé đang giận vì từ nhỏ luôn ba nó đã mất
Vội vàng chạy lên gõ xin
Trong thì thầm hả hê —
Ai biểu Phong Mân năm xưa ăn độc mồm độc miệng như chứ giờ con ngó lơ cũng đáng đời
Tôi nhớ rõ một câu của năm
Lúc chia từng là: “Anh nghèo quá chịu ”
Vậy mà trở về đã tự diễn một vở bi kịch:
Tưởng vì tiền mà đại gia còn làm “tiểu tam” cho
Tôi thể tha thứ cho việc vì món nợ “cứu mạng” mà thương hại bù đắp cho Tiểu Chu Chu rốt cuộc cô lợi dụng
riêng chuyện hiểu lầm suốt bao năm vẫn luôn ghi nhớ nhớ kỹ lắm
Lúc đó Phong Mân vẫn đang loay hoay tìm cách dỗ dành Bảo Bảo mà thì kế bên… coi như xem hài kịch
Có lẽ cũng cảm nhận ánh của —dù EQ thấp thiệt—cuối cùng cũng hiểu là:
Tôi nguôi giận
Không rằng bỗng chạy ù xuống lầu …
Vác theo một nửa vỏ sầu riêng
Quỳ rạp mặt
“Du Du là sai … Anh biết Bảo Bảo chỉ em em cho gặp con một chút thôi Anh… còn kịp con cho rõ nữa…”
Cả từ ba mẹ tới mợ hóa đá tại chỗ
Thề luôn đó là vỏ sầu riêng sự
Mà là loại gai nhọn hoắt quỳ vài phút nữa thôi là máu me be bét khỏi cần cosplay nữa
Tôi đành gõ phòng con :
“Bảo Bảo con cho mẹ tại khóa thế”
Tất cả trong – bao gồm cả kẻ đang quỳ đau tới run rẩy – lập tức dựng tai lên ngóng
Và trong khí yên ắng vang lên giọng nức nở của Bảo Bảo :
“Cái chú xa đó con … mà mẹ từng con là vì giống ba ruột… Hồi đó con vì ai cũng bảo con giống mẹ ai cũng khen con …
Ai … mẹ đúng thiệt… Ông bà ngoại cũng con giống ba huhu… Vậy là… con y chang cái chú …”
Tôi: …
Cả : …
Phong Mân : …
Tôi lập tức trừng lớn mắt Phong Mân chằm chằm
đứa mắt chạm mắt hóa đá
Rồi suýt nữa… bật thành
Ai mà nổi nghiệp do chính gieo giờ tự gặt
là đời vay thì trả chừa ai cả
Tôi cố nhịn còn thì quýnh lên như gà mắc tóc cuống quýt phòng dỗ dành Bảo Bảo :
“Bảo Bảo con là đứa trẻ dễ thương nhất đời mà Là cục cưng tuyệt vời nhất của ba đó”
mà…
vẫn đóng im lìm
Bảo Bảo thèm ngó ngàng tới
Phong Mân hối tới mức suýt tự vả mặt hận thể xé luôn cái miệng của hồi cho xong
Lần Bảo Bảo đúng chuẩn “chính khí lẫm liệt” chấp chiêu dỗ
Dù trong vui nổ pháo Phong Mân vẫn ấm ức lắm
Dù xác nhận là ba ruột của con nhóc tỳ cũng chịu gọi một “ba”
Anh cam bắt đầu định “ đường vòng”
Quay sang nghiêm túc… cầu hôn lần nữa
“Du Du tổ chức một lễ cưới long trọng Như thể đường đường chính chính ở bên em dần dần bù đắp cho Bảo Bảo …”
Tôi nở nụ nhẹ như gió xuân đâm một nhát chí mạng:
“Bảo Bảo còn tha thứ cho đám cưới hả… Anh cứ mơ tiếp trong giấc mơ nhé”
Phong Mân ngẩn tại chỗ ánh mắt như con cún bỏ rơi
Anh sự xuyên về cái ngày gặp ở biệt thự…
vả mạnh mặt chính kèm một câu:
“Thằng ngu mày dám đó chứ”
-Hết-