Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Trước đây, anh luôn nghĩ Thẩm Đại Tố sẽ mãi mãi đứng ở nơi chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô.
Anh chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, muốn gặp mà không thể gặp được.
Anh mím môi, nặng nề đặt bút xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Phó Vân Đình lạnh giọng nói:
“Vào đi.”
Trợ lý Lý đẩy cửa bước vào, tiến lên báo cáo.
“Phó tổng, theo điều tra, Hứa Trạm Ngôn đã lái xe quay về từ Nam Thành, ghế phụ còn có một người phụ nữ.”
Ghế phụ còn có một người phụ nữ…
Ánh mắt Phó Vân Đình chợt lạnh đi: “Chuẩn bị xe.”
Chiếc Ferrari phóng vút qua khu trung tâm thành phố, gió lớn hất tung mái tóc anh.
Tay cầm vô lăng của Phó Vân Đình có chút run rẩy.
Từ sau khi Hứa Trạm Ngôn đưa Thẩm Đại Tố rời khỏi Nam Thành và hoàn toàn biến mất, suốt bốn tháng qua không hề có tin tức gì.
Giờ lại đột ngột quay về, người phụ nữ trên xe… liệu có phải là cô ấy không?
Trong đầu Phó Vân Đình rối bời suy nghĩ, chỉ trong chớp mắt, xe đã dừng trước cổng biệt thự nhà họ Hứa.
Anh vừa định bước vào thì một bóng dáng mặc đồ đỏ trắng xen kẽ đã chắn ngang trước cánh cổng mạ vàng.
“Cửa nhà họ Hứa, đâu phải muốn vào là vào?”
Hứa Trạm Ngôn xoay vòng chìa khóa xe trong tay, nhàn nhã cười nhìn anh: “Nhớ tôi đến mức này sao?”
Phó Vân Đình lạnh lùng liếc hắn, nghiêng người tránh tay hắn định bước vào trong.
Hứa Trạm Ngôn lùi một bước chắn trước mặt, trên môi vẫn giữ nụ cười nhưng giọng nói đã lạnh đi:
“Cứ thế mà xông vào, anh xem tôi là không khí chắc?”
Phó Vân Đình siết chặt môi thành một đường thẳng: “Thẩm Đại Tố đâu?”
Nụ cười trên môi Hứa Trạm Ngôn lập tức biến mất: “Anh có tư cách gì gọi tên cô ấy?”
Phó Vân Đình lặp lại, giọng trầm thấp:
“Thẩm Đại Tố đâu?”
“Chết rồi!” – Hứa Trạm Ngôn nghiến răng nói – “Ba tháng trước, cô ấy chết rồi!”
Hắn tức giận túm lấy cổ áo Phó Vân Đình:
“Là vì anh! Chính anh đã đẩy cô ấy vào chỗ chết, anh không xứng gọi tên cô ấy!”
“Anh nghĩ người của tôi là bù nhìn chắc?”
Phó Vân Đình lạnh lùng cười, chẳng tin một lời hắn nói, hất tay hắn ra rồi cố chấp bước vào bên trong.
Ngay khi vừa bước qua cổng, một người phụ nữ từ phía trong bước ra.
“Sao lại ồn ào vậy?”
Cô ta càng đi càng gần, nhưng Phó Vân Đình đã đứng khựng lại.
Không phải Thẩm Đại Tố, người này không phải cô ấy.
Anh trân mắt nhìn cô ta tiến lại gần, khoác tay Hứa Trạm Ngôn.
Hứa Trạm Ngôn lạnh giọng:
“Bây giờ, có thể cút đi rồi chứ?”
Phó Vân Đình hoàn toàn sững sờ.
Trợ lý Lý nói mang một người phụ nữ về, chỉ có một người phụ nữ…
Anh nghiến răng:
“Cô ấy ở đâu?”
Hứa Trạm Ngôn nghiêng đầu, chậm rãi nói:
“Bốn tháng trước, tôi đưa cô ấy khắp nơi tìm thầy thuốc, đến khi gặp được vị danh y ẩn cư kia thì cô ấy đã bệnh nặng không cứu được nữa. Những ngày cuối cùng, cô ấy tỉnh lại và nói…”
Hắn bật cười, mím môi nhìn thẳng vào Phó Vân Đình:
“Cô ấy nói, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, dù có lên trời hay xuống hoàng tuyền cũng không bao giờ muốn gặp lại anh!”
Tim Phó Vân Đình đau nhói, như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, khiến anh gần như không thể thở nổi.
Bên tai chỉ còn vang vọng câu nói:
Không bao giờ muốn gặp lại anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ, Thẩm Đại Tố lại hận anh đến thế.
Một lúc lâu sau, giọng anh khàn khàn:
“Cậu đã… chôn cô ấy ở đâu…”
Dù là còn sống hay đã mất, anh cũng muốn gặp cô một lần.
Anh chưa từng nghĩ mình lại… nhớ cô đến thế.
“Cô ấy chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.”
Hứa Trạm Ngôn lạnh lùng nói:
“Đừng đến tìm, đừng làm chậm trễ đường luân hồi của cô ấy.”
Phó Vân Đình hít sâu một hơi, nơi khóe mắt bất giác đỏ lên.
Anh quay người, bước nhanh ra ngoài, bóng lưng hiện rõ vẻ cô đơn và lạc lõng.
Nhìn theo bóng lưng anh, người phụ nữ bên cạnh khẽ nói:
“Làm vậy… có ổn không? Anh ta trông đáng thương quá…”
“Thương hại hắn làm gì? Đó là cái giá hắn phải trả.”
Hứa Trạm Ngôn cau mày, bực bội hất tay cô ra:
“Còn cô, khoác tay tôi làm gì?”
Hắn nghiêng đầu, lạnh giọng hỏi:
“Thẩm Đại Tố đâu?”
Người phụ nữ bất lực nói:
“Cô ấy bảo muốn ra ngoài dạo một chút, rồi đi luôn.”
“Ra ngoài rồi?” – Hứa Trạm Ngôn sững lại, nhìn về phía con đường nơi Phó Vân Đình vừa biến mất, trong lòng trỗi dậy cảm giác bất an.
“Xong đời rồi!”
Gió đầu xuân lạnh đến lạ thường.
Trời tối dần, trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại một bóng người đơn độc đi dọc con đường.
Dáng người đó gầy gò, đeo một chiếc mặt nạ mua ở chợ đêm, ôm lấy hai cánh tay, vừa hắt xì vừa co người lại bước nhanh hơn.
Chết rồi chết rồi, về trễ thể nào cũng bị mắng cho xem.
Cô nghiến răng nghĩ tới cảnh ai kia nổi giận khóc lóc om sòm, lại càng cúi đầu bước nhanh hơn.