Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwVzYptQm

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

13.

Cha Bùi  đã gom đủ tiền, còn tôi cũng đã chuyển toàn bộ cổ phần trong tay mình sang tên ông ta.

Đổi lại, tôi có được một bản cam kết cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi có giá trị pháp lý.

Trong thời gian giúp tôi chăm con, mẹ tôi không ngừng tiếc nuối ba trăm triệu mà tôi từng rót vào nhà họ Bùi .

“Đó là số tiền mẹ giành giật được từ tay bố con và đám con riêng của ông ta đấy!

“Vậy mà lại để nhà họ Bùi hưởng không — bảo sao lúc trước mẹ không nhìn thấu thằng nhóc Bùi Dịch Thành đó.

“Cả nhà bọn họ đều là một lũ giả tạo đầy toan tính, chỉ biết mưu lợi!”

Từ sau khi ly hôn với bố tôi, mẹ đã trở lại dáng vẻ hoạt bát, lắm lời như thuở trước.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, những năm tháng nuôi tôi khôn lớn,

Biết bao lần những người phụ nữ bên ngoài của bố đến tận nhà quấy rối.

Dù mẹ đã chẳng còn tình cảm gì với bố,

Nhưng tôi nghĩ, trong lòng bà vẫn từng đau đớn.

Nếu không, bà đã không trở nên dễ nổi giận, chỉ cần đụng nhẹ cũng bùng nổ như vậy.

Tôi mỉm cười nhạt, khẽ an ủi mẹ.

“Mẹ đừng tiếc nữa, đòi được một trăm triệu là tốt lắm rồi. Không thì mất trắng luôn cả ba trăm triệu.”

Mẹ tôi có phần nghi hoặc, tôi liền kể hết những gì mình biết.

Ngay trong đêm mà ba mẹ nhà họ Bùi đến thuyết phục tôi, tôi đã có ý định bán tháo cổ phần.

Nhưng sau khi liên hệ với mấy đối thủ cạnh tranh của Bùi thị, tất cả đều né tránh, không dám tiếp xúc.

Sau đó, bạn tôi nhờ các mối quan hệ bên mình, điều tra được một số thông tin.

Thì ra một dự án lớn của Bùi thị đang gặp trục trặc nghiêm trọng.

Người phụ trách là em trai cùng cha khác mẹ của Cha Bùi ,

Hắn đã dùng một số thủ đoạn để che giấu tình hình thật sự, không để gia đình Cha Bùi  biết.

Lúc này, nhị thúc nhà họ Bùi đang điên cuồng chuyển tài sản ra ngoài.

Số tiền mà cha mẹ nhà họ Bùi bán nhà, bán trang sức để gom lại — giờ đã nằm trọn trong tay tôi.

E rằng, sau này… họ sẽ vô cùng hối hận.

14.

Sau khi tôi và Bùi Dịch Thành làm thủ tục ly hôn xong, anh ta thường xuyên xuất hiện dưới lầu nhà tôi.

Biết rõ tôi không cho phép gặp con, anh ta cũng không quấy rầy gì.

Chỉ lặng lẽ ngồi trong xe, mở cửa sổ, hút thuốc suốt đêm.

Tuy không ảnh hưởng gì trực tiếp đến mẹ con tôi, nhưng thời gian lâu dần,

Nhìn cũng thấy chướng mắt.

Mẹ tôi vì mềm lòng nên bắt đầu dao động, khuyên tôi:

“Vãn Vãn, hay là con cho nó vào nhìn con trai một chút đi.”

Tôi kiên quyết từ chối.

Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, rồi là vô số lần sau nữa.

Hôm đó, tôi khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi đi xuống lầu.

Thấy tôi xuất hiện, Bùi Dịch Thành hoảng hốt dùng tay dập tắt điếu thuốc đang cháy giữa ngón tay.

Anh ta bước xuống xe, mang theo vài phần mừng rỡ.

Những ngày gần đây, trông Bùi Dịch Thành không được tốt.

Cả người nồng nặc mùi thuốc lá, nặng đến mức khiến người ta khó chịu.

Tôi lùi về sau mấy bước, khẽ cau mày.

“Tránh xa tôi ra, mùi khó ngửi quá.”

Không nhìn xem anh ta biểu cảm thế nào, tôi nói tiếp:

“Bùi Dịch Thành, bất kể bây giờ anh đang diễn khổ nhục kế, hay thật sự hối hận,

“Tôi đều hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Có lẽ lời tôi khiến anh ta bị tổn thương, gương mặt chợt hiện lên vẻ u sầu.

“Vãn Vãn, anh cũng không muốn đến… nhưng anh không ngủ được.”

Nói xong, anh ta lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa,

Hít một hơi thật sâu.

Ngọn lửa lập lòe sáng tắt giữa đầu ngón tay khiến hình ảnh anh ta càng trở nên xa lạ với tôi.

Cho đến khi hút xong cả điếu thuốc, Bùi Dịch Thành mới lên tiếng:

“Được rồi, anh hứa với em, từ nay về sau sẽ không đến nữa.”

Dù sao Bùi Dịch Thành cũng là người nói được làm được, một khi đã hứa thì sẽ giữ lời.

Tôi khẽ gật đầu, không biểu cảm gì, quay người lên lầu.

Từ ngày hôm đó trở đi, quả thật Bùi Dịch Thành chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa.

Nhưng cho dù anh ta có muốn quay lại,

E rằng… cũng không còn thời gian nữa rồi.

Nhị thúc nhà họ Bùi cùng cả gia đình đã trốn ra nước ngoài.

Toàn bộ đống hỗn độn phía sau đều ném lại cho người nhà họ Bùi hoàn toàn không hề hay biết.

Khi Cha Bùi  biết chuyện, ông ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cả công ty giờ đây chỉ còn trông cậy vào Bùi Dịch Thành chống đỡ.

Nhưng họ nhận ra quá muộn — gần như toàn bộ các giám đốc cấp cao đều đã chuẩn bị đường lui,

Lần lượt nộp đơn từ chức.

Trong lúc Bùi Dịch Thành đang bận đến mức sứt đầu mẻ trán,

Tống Hoan Hoan ôm cái bụng bầu, tìm đến tận cửa đòi tiền.

15.

Thì ra, Tống Hoan Hoan căn bản không phải là “bạn học” gì đó của Bùi Viên như cô ta từng nói.

Cô ta là người mà Bùi Viên nhặt được từ quán bar.

Bạn của Bùi Viên chính là bạn trai cũ của Tống Hoan Hoan. Một lần, cô nghe thấy người bạn đó đùa cợt:

“Con nhỏ Hoan Hoan ấy mà, tuy không đẹp mấy nhưng kỹ năng trên giường thì miễn bàn.

Nếu không phải tôi chưa từng yêu ai quá một tháng, có khi còn tiếc chẳng muốn chia tay.”

Nghe câu đó, Bùi Viên liền nảy ra ý định tìm gái cho anh trai mình – Bùi Dịch Thành.

Sau khi bàn bạc xong xuôi với Tống Hoan Hoan, Bùi Viên liền dẫn cô ta ra vào nhà tôi với danh nghĩa bạn học.

Thậm chí có khi còn ở lại qua đêm vài ngày.

Qua lại như vậy, thể nào cũng có lúc đụng mặt Bùi Dịch Thành.

Sau này, khi Tống Hoan Hoan đến công ty tìm Bùi Dịch Thành đòi tiền, thì đúng lúc Bùi Viên cũng có mặt ở đó.

Bùi Viên tức điên lên, hai người liền cãi nhau om sòm.

“Chỉ là loại hàng rách nát, ai mà biết cái thai trong bụng cô có phải của anh tôi không? Cô dựa vào đâu mà đòi tiền?”

Tống Hoan Hoan biết công ty nhà họ Bùi sắp sụp, nếu không tranh thủ lúc này mà lấy tiền, sau này muốn cũng chẳng có cơ hội.

Cô ta liền buông bỏ hết thể diện, cứng rắn đáp trả:

“Có phải con anh cô hay không, chẳng lẽ cô không rõ à? Ngay từ đầu chính cô là người kéo tôi về quyến rũ anh trai mình.

“Mỗi lần sau khi xong việc, cô chẳng luôn dán mắt vào bụng tôi còn gì?

“Hừ, tôi lăn lộn ngoài xã hội từng ấy năm, chưa từng gặp ai như cô — em ruột mà lại tự tay tìm gái cho anh trai đã có vợ, chỉ để đuổi chị dâu đi.”

Liếc thấy vẻ mặt Bùi Dịch Thành bắt đầu tối sầm lại, Bùi Viên luống cuống, không thể để Tống Hoan Hoan tiếp tục nói nữa.

Hai người lập tức lao vào ẩu đả, đánh nhau đến mức đổ máu.

Đứa bé trong bụng Tống Hoan Hoan, cứ thế mà… mất.

16.

Ngay sau đó, gia đình vị hôn phu của Bùi Viên cũng đến tận nhà để hủy hôn.

Đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta — giờ cũng không còn nữa.

Bùi Viên suốt ngày khóc lóc, làm loạn trong nhà, nằng nặc đòi Bùi Dịch Thành tìm cách níu lại cuộc hôn nhân đó cho mình.

Bùi Dịch Thành hất tay cô ta ra, sắc mặt lạnh băng không rõ vui buồn.

“Đây chính là báo ứng.

“Là báo ứng cho việc em khiến vợ anh con anh phải ly tán!”

Cha mẹ nhà họ Bùi ban đầu không biết chân tướng.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, Cha Bùi  giáng cho Bùi Viên một cái tát thật mạnh.

Đây là lần đầu tiên ông ra tay đánh con gái.

“Đồ ngu! Thật là ngu không còn gì để nói!

“Chúng ta thiên vị con bé đó lúc nào?

“Chúng ta chỉ tham tiền trong tay nó thôi!”

Mẹ Bùi cũng nhìn đứa con gái này đầy thất vọng.

“Viên Viên, con lấy từ chỗ Ninh Vãn bao nhiêu thứ, đã từng trả lại cái nào chưa?

“Mẹ chỉ cần dỗ dành vài câu, con chỉ cần xin lỗi hời hợt,

“Cô ấy có đồ gì tốt chẳng phải đều là của con sao?

“Con nhìn đống trang sức, túi xách trong phòng mình đi.

“Cả đời này mẹ chắt bóp còn không có nhiều như con đâu!”

Bùi Viên lần đầu tiên rơi vào trạng thái hoang mang.

Thì ra cái mà cô ta luôn nghĩ là sự thiên vị… lại chỉ là dối trá?

Trong lúc cô ta còn đang đờ đẫn, Bùi Dịch Thành chỉ cười ngây ngốc.

Thật nực cười.

Cuộc hôn nhân mà anh ta từng cho là hạnh phúc,

Thì ra chỉ tồn tại được nhờ vào việc moi tiền từ Ninh Vãn.

Tưởng là cha mẹ hòa thuận, thật ra lại đầy rẫy mưu toan và xấu xa.

Hôm đó, mặc kệ tiếng khóc lóc của mẹ và em gái,

Bùi Dịch Thành đã đích thân mang toàn bộ những món đồ mà Bùi Viên từng lấy từ chỗ tôi, trả lại hết.

“Ninh Vãn, xin lỗi em. Những năm tháng kết hôn ấy, anh đã để em chịu nhiều tủi nhục.”

Tuy rằng tôi đã trả được mối hận với Bùi Viên, nhưng tôi vẫn nhận lại những thứ đó.

Sau này, tôi định sẽ quyên góp hết cho các tổ chức từ thiện.

Đúng vậy — chính tôi là người đã khiến hôn sự của Bùi Viên bị hủy.

Nhà họ Cố là gia đình gia giáo, vốn không phải kiểu sẽ vì nhà họ Bùi sa sút mà lập tức từ hôn.

Là tôi, chủ động tìm đến họ, kể lại hết những việc mà Bùi Viên đã làm với tôi.

Một người con dâu có tam quan lệch lạc, thích bày trò thị phi như vậy,

Tự nhiên… nhà họ Cố sẽ không thể chấp nhận.

17.

Đúng vào ngày đầy tháng tròn 100 ngày của con trai tôi, Bùi thị cuối cùng cũng không vượt qua được cơn khủng hoảng lần này.

Chính thức tuyên bố phá sản.

Nhà bị niêm phong, bốn người chen chúc trong một căn phòng trọ chưa đến 50 mét vuông.

Là nguyên nhân chính dẫn đến tai họa, Bùi Viên lập tức trở thành đối tượng bị oán trách và chỉ trích nhiều nhất.

Cô tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều, tâm lý yếu ớt,

Rốt cuộc bị chính cha mẹ ruột mình — những người đã đánh mất cuộc sống giàu sang vì cô — dồn ép đến phát điên.

Mỗi ngày, khi người nhà không chú ý,

Cô ta lại chạy ra đường, miệng cười ngơ ngác, lẩm bẩm những câu vô nghĩa.

Có một đêm, cô ta bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Đứng dưới lầu gào loạn lên:

“Chị dâu ơi! Em là Bùi Viên đây! Chị về nhà với em được không? Anh em vẫn đang đợi chị ở nhà đó!”

Tôi không xuống, chỉ gọi cho Bùi Dịch Thành bảo anh đến đón người về.

Có lẽ lúc ấy anh đang ở bên ngoài làm việc, nên rất nhanh đã đến nơi.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Bùi Dịch Thành mạnh mẽ cõng em gái lên lưng.

Trước khi rời đi, anh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ nơi tôi đang đứng.

Về sau, nơi này thường xuyên gặp lại những người quen cũ.

Bùi gia giờ chỉ còn mình Bùi Dịch Thành kiếm tiền chống đỡ,

Cuối cùng, họ đành phải dọn về quê sống.

Khi con trai tôi tròn ba tuổi, trong một lần đưa con đến trường mẫu giáo,

Tôi lại tình cờ gặp lại chị tài xế năm xưa.

Chiếc xe của chị đậu bên lề đường, không có khách,

Chỉ có một cô bé trạc tuổi cấp hai ngồi bên trong.

Xe chất đầy hành lý, đồ đạc và vài món nội thất lặt vặt.

Chị ấy cũng nhận ra tôi, nở một nụ cười nhạt có phần chua xót.

“Tôi cũng ly hôn rồi.”

Tôi không hỏi chị ấy đã trải qua chuyện gì.

Chỉ âm thầm đặt một phòng khách sạn cho hai mẹ con, để lại số điện thoại liên lạc khi rời đi.

“Chị, tôi đang muốn tìm người đưa đón con trai đi học.

“Nếu chị đồng ý, mỗi ngày chỉ cần phụ trách đưa đón là được.

“Thời gian còn lại, chị có thể tự do sắp xếp.”

Hôm đó, tôi trả cho chị mức lương gấp ba lần bình thường.

Trước ánh mắt kinh ngạc đầy lúng túng của chị, tôi nắm lấy tay chị, mỉm cười nói:

“Đây là tiền xe.”

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương