Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Phó Trì còn đang khuyên bảo, hắn từ đến nay rất biết thuyết phục người khác, hơn nữa kẻ bắt cóc nhất thời hồ đồ, đầu óc có vấn đề, thật sự nghe lời hắn đồng dắt con tin đến trao đổi.

Lúc hắn đi tới, kẻ bắt cóc ra một con dao khác từ trên người, hung hăng đâm một nhát vào cánh tay hắn, giảm bớt lực phản kháng của hắn, sau kề dao ở trên cổ hắn, một tay đẩy tôi ra.

Phó Trì nhìn tôi thật sâu, khom lưng phối hợp với kẻ bắt cóc, khàn giọng nói: “Chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại.”

Cảnh sát rất nhanh đã tới, tôi cầm tay bọn họ, quay đầu lại nhìn Phó Trì, cầu xin bọn họ cứu hắn.

Bọn họ mạnh bạo đưa tôi ra ngoài, tôi ngồi xổm trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.

Cánh không mở ra từ bên trong, cho đến khi tôi không thể cầm cự và quỳ xuống.

Không có vụ nổ như dự đoán, cũng không Phó Trì bị thương nghiêm trọng.

Tôi chống bậc thang, trên mặt tất cả đều là nước , nhìn Phó Trì từ bên trong đi ra, một tay ôm cánh tay.

Hắn đi tới, ôm tôi từ dưới đất.

Tôi vùi đầu vào trong hắn, khóc đến thở không ra hơi, trong khoảng thời gian ngắn, tràn đầy hốt hoảng, tôi gọi hắn: “Phó Trì…”

“Ừ, anh ở .” Hắn cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

Tôi tỏ vẻ khóc hỏi hắn: “Anh cả chết còn không sợ, vì cái gì, vì cái gì…”

Tôi không hỏi nữa, Phó Trì trầm mặc không hỏi nữa.

Bởi vì chúng tôi đều biết, lời chưa hỏi ra kia là —

Anh cả chết còn không sợ, sao không có dũng khí cả chỉ yêu một người?

Phó Trì, cả chỉ yêu một người, thật sự khó như vậy sao?

Trầm mặc thật lâu, Phó Trì run rẩy đặt tay tôi vào trong ngực, giọng nói hèn nhát cầu khẩn: “Mạn Mạn, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, anh cầu xin em.”

9

Việc ngoài muốn kia khi nổi lên thì Phó Trì ra nước ngoài công tác.

Một ngày khi đến bệnh viện phụ sản, tôi ngồi trong đợi ngủ rất lâu, từ lúc tiếng chim tước kêu đến khi mặt trời lặn về phía tây.

Cho dù dạ sắt đá, tôi cũng sẽ nhịn không được ảo tưởng, này sẽ như thế nào, là hư một hay là ngoan một .

Tôi giơ tay vỗ nhẹ bụng, rơi lệ, nói xin lỗi với bé.

Tôi xin lỗi vì đã gặp bé trong hoàn cảnh không đúng lúc như thế này.

Xin lỗi vì không thể đưa bé đến với thế giới này.

Nhưng tôi lại ở bệnh viện gặp được Triệu Tư Tư.

Tôi mới biết được, trong khoảng thời gian này cô ta ở trên bị người ta đào ra tin tức xấu, sự nghiệp coi như là bị hủy rồi.

Là nạn nhân của cô ta, tôi rất thích nghe ngóng, nhưng cũng lười châm chọc cô ta.

khi tôi xoay người muốn đi vào, đột nhiên Triệu Tư Tư phát hiện ra là tôi, vọt mạnh về phía tôi.

Tôi không kịp lui về phía sau, lúc này, vệ sĩ đi cùng tôi đã dùng một tay bắt cô ta.

Triệu Tư Tư hung ác nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Là cô xúi giục Phó Trì con tôi, có không!”

Tôi há miệng, khó có thể tin nhìn cô ta, trong khoảng thời gian ngắn, cổ họng đều có tắc nghẽn.

Triệu Tư Tư ra sức giãy dụa, ánh từ âm hiểm chuyển sang đỏ bừng: “Cô cũng muốn ly hôn với anh ấy, sau khi cô đi, tôi theo anh ta nhiều năm như vậy thì chức Phó phu nhân sẽ là của tôi.”

Cô ta nghẹn ngào: “Hứa Mạn, tôi thừa nhận từ đầu tôi quan hệ với anh ấy là bởi vì tiền, tôi dùng hết tất cả vốn liếng quyến rũ anh ấy, anh ấy ném tài nguyên cho tôi, nhưng tôi, bây giờ tôi thật sự yêu anh ấy, tôi… Tôi rất yêu anh ấy, tôi muốn kết hôn với anh ấy, muốn cùng anh ấy sống quãng còn lại…”

“Triệu Tư Tư.” Tôi ngắt lời cô ta, bình tĩnh ác độc khuyên nhủ, “Lần sau đừng tiểu tam chen chân vào hôn nhân của người khác nữa, thật sự sẽ không có kết cục tốt.”

Tôi xoay người, mặc cho cô ta ở phía sau kêu gào.

“Hứa Mạn, cô có thể giúp tôi nói vài lời tốt đẹp với Phó Trì không, cô bảo anh ấy đừng đuổi tôi đi , được không…”

Sau một hồi trong tôi có mệt mỏi, đứng ở khám thật lâu, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, thẳng lưng kiên quyết đi vào.

Khi sinh mệnh bé kia từ từ trôi qua khỏi cơ thể tôi, nước của tôi tựa hồ cũng chậm rãi chảy cạn.

Giống như là vì mười hai năm thất bại này lại khóc một hồi.

Ngày hôm sau khi tôi từ bệnh viện trở về, Phó Trì từ Luân Đôn bay về.

Hắn mệt mỏi chạy về biệt thự, đỏ hỏi: “Em đi khoa sản cái gì?”

Tôi nói tôi đã bỏ bé.

Phó Trì giống như phát điên, đập phá tất cả thứ có thể đập trong , cuối cùng trở tay bóp eo, run rẩy ngón tay chỉ vào tôi.

“Hứa Mạn, vì cái gì, là con của chúng ta.”

Hắn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm mặt, vùi đầu vào đùi tôi, hai vai không ngừng run rẩy: “Mạn Mạn, là… con của chúng ta.”

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, Phó Trì điên cuồng hiện giờ giống như là tôi điên cuồng bốn năm , nhưng trong tôi không có một tia sướng chỉ có bi thương vô tận.

này là vào ngày sinh nhật trong lúc vô tình mềm với hắn, mới cho hắn vượt qua giới hạn, này từ đầu chính là một sai lầm.

Tôi thở dài: “Phó Trì, ly hôn đi.”

“Anh sẽ không đồng .”

Tôi hỏi hắn: “Hay là anh muốn tôi ở bên cạnh anh từng một chết đi?”

Phó Trì nghe nói như thế, đáy chợt run lên, cứng ngắc đứng chỗ, ánh nhìn về phía tôi chỉ còn lại sự luống cuống.

10

Phó Trì ở trong suốt một ngày, khóa chặt, từ bình minh đến lúc mặt trời lặn, hắn mới đẩy đi ra.

Hắn nhìn tôi, ngữ khí bình tĩnh: “Mạn Mạn, anh đồng với em.”

Lên tòa án, khởi tố là thủ đoạn tôi không muốn sử dụng nhất, tôi không muốn ầm ĩ khó coi như vậy.

Hắn có thể bình thản đáp ứng, tôi không tự giác thở phào nhẹ nhõm.

Thủ tục ly hôn được thực hiện rất nhanh, chỉ mất ba ngày.

Trong ba ngày này, Phó Trì lại thành bộ dáng lúc , cười chuẩn bị tất cả, tản mạn nói chuyện với tôi.

Ngày rời khỏi biệt thự, tôi ngồi xổm trên mặt đất thu dọn hành lý, Phó Trì ngồi trên sô pha lẳng lặng nhìn.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Tất cả các công ty trên danh nghĩa của anh, em đều có 3% cổ phần ban đầu, em muốn xử lý thế nào cũng được. Mấy căn nhà trên đường Hành Sơn, còn có biệt thự ở công viên Tây Sơn đều chuyển sang tên em.”

Hắn ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên mặt bàn: “Tấm thẻ này có 300 triệu tiền gửi ngân hàng, em cầm đi.”

là lần đầu tiên tôi biết có cổ phiếu đứng tên tôi, nhưng bây giờ tôi cũng lười truy hỏi.

Phó Trì cho mấy thứ này, đủ cho tôi vô ưu vô lo xài mấy , tôi không được chuyện giả vờ thanh cao nói không cần tiền.

Vì thế tôi cầm tấm thẻ kia, nhận toàn bộ, là hắn nợ tôi: “Cảm ơn.”

Hắn dựa vào sô pha, toàn thân chỉ có ánh còn có sức sống.

Khoảng mười phút sau, đột nhiên hắn nói: “Mạn Mạn, hôm nay trời đã tối, ở lại thêm một đêm nữa đi, ngày mai anh tiễn em.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cong khóe môi lắc đầu: “Không cần đâu, mẹ tôi tới đón tôi.”

Phó Trì nghe nói như thế, lập tức đứng lên: “Mẹ đến rồi? Anh đi đón mẹ lên.”

Hắn sốt ruột kéo áo khoác lên, muốn đi ra ngoài.

Tôi gọi hắn lại: “Phó Trì, anh đừng đi.”

Hắn dừng bước, có nghi hoặc nhìn tôi.

kia mẹ tôi mỗi lần gặp tôi đều khen anh.” Tôi suy nghĩ nói cho hắn biết, “ kia bà ấy thật sự rất thích anh, nhưng anh tổn thương con gái bà ấy, tôi nghĩ, bà ấy sẽ không muốn nhìn anh.”

Phó Trì nắm chặt áo khoác, dùng sức đến trắng bệch, lui vài bước, chán nản ngồi trở lại sô pha.

Tôi đẩy vali, lúc đi tới thang máy, Phó Trì cúi đầu, không có động tĩnh.

Tôi gọi hắn một tiếng: “Phó Trì.”

“A.” Hắn ngẩng đầu lên đáp một tiếng, cười nhìn tôi.

Tôi nghĩ tới lúc ly hôn sẽ ầm ĩ đến mức mọi người đều không chịu nổi, nhưng không nghĩ tới khi ngày này tới sẽ cho nhau thể diện như vậy. Tôi cười cười: “Tôi đi .”

Hắn muốn tiễn tôi, tôi ngăn hắn lại, cánh kia ranh giới, chúng tôi chia hai nơi.

Hắn cúi đầu nhìn cánh kia, trừng nhìn: “Sau này có chuyện gì không xử lý được, em cứ tìm anh. Chỉ cần anh còn có năng lực, chuyện của em anh sẽ không mặc kệ.”

Tôi xoay người, phất phất tay, không nói gì.

11

Sau khi ly hôn, tôi đăng nhập weibo đã lâu không dùng, gửi một bức tranh biếm họa mới xong.

Chỉ một lát sau đã có fan bình luận:

“Tôi không nhìn lầm chứ, là Thời Nguyệt lão sư sao?”

“Tôi không nghĩ mình có thể nhìn Thời Nguyệt trở lại, ngọt ngào chết tôi rồi!”

“Ai hiểu được, mấy năm nay Thời Nguyệt bức tranh âm u kia, nếu không tôi đối với cô ấy là tình yêu đích thực, tôi đã sớm thoát fan rồi.”

Tôi nhớ tới mấy năm nay hôn nhân không như , cả thứ ra cũng mang theo màu sắc âm u, cảm ly hôn đúng là vô cùng chính xác.

Tôi trượt xuống, một ID quen thuộc: “ thật đẹp! Hy vọng sau này cô có thể vẻ mỗi ngày.”

ID này xem như fan cũ của tôi, tôi nhớ năm thứ hai đại học, lần đầu tiên tôi đăng tác phẩm, người này đã chú đến tôi.

Sau , mỗi một weibo của tôi hắn đều lặng lẽ like, mỗi tác phẩm hắn đều bình luận một câu rất khá, cố lên!

Mặc dù, mấy năm nay tôi bị người ta lên án mắng đến thương tích đầy mình, hắn cũng kiên trì bình luận rất khá, không nên từ bỏ.

Tôi cong cong khóe môi, trả lời hắn một câu: “Cảm ơn.”

Nhắc tới thì cũng kỳ lạ, trong khoảng thời gian gần , người tôi thường gặp nhất lại là Lê Viễn.

Có một lần, hắn dắt một con chó, tôi nhìn chằm chằm nửa ngày, mới hỏi hắn: “ là con chó kia?”

Năm thứ hai đại học, tôi và Phó Trì nhặt được một con chó sữa bị vứt bỏ ở ngoài trường, mang đi kiểm tra, quyền sở hữu chó trở thành vấn đề.

Nhưng cả hai chúng tôi đều không người kiên nhẫn, chứ đừng nói đến lúc tôi còn bận truyện tranh.

Lúc ấy, Lê Viễn chủ động nói có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề này, tôi cho rằng hắn sẽ tặng chó cho người khác, cũng không nghĩ tới hắn sẽ nuôi lớn thế này.

Lê Viễn cười cười: “Đúng vậy, hiện lớn tuổi cũng không thường xuyên đi dạo.”

Tôi vẻ ngồi xổm xuống, sờ sờ, cảm động nói: “Anh nuôi rất tốt đấy.”

còn có con… ” Lê Viễn nói đến , dừng lại, “Nếu như cô muốn xem, hẳn là sẽ rất vẻ.”

Tôi không nghĩ nhiều, gật gật đầu: “Có cơ hội thì sẽ nhìn xem.”

Kỳ thật, tôi cũng không có định thật sự đi thăm con chó kia, thật sự là quá mức thân mật và không thích hợp.

Thế nhưng, ngày hôm sau, Lê Viễn dắt con chó tới, con chó kia vừa nhìn tôi, liền vẫy đuôi, rất thân thiết.

Không ai có thể ngăn cản chó con thân cận, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ có thể trách Lê Viễn nuôi chúng đến mức không sợ người lạ.

Nhưng về sau, tôi mới biết được, thì ra con chó Lê Viễn nuôi cũng lạnh lùng như hắn, người bình thường cả sờ cũng không cho sờ.

Thế giới của người trưởng thành, nhìn thấu cảm xúc rất dễ dàng, nhất là Lê Viễn căn bản không hề che giấu.

Sau , tất cả gì tôi có thể nói với hắn là: “Lê Viễn, tôi chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, tôi rất thích cuộc sống hiện . Hơn nữa, tôi sợ hôn nhân.”

Lê Viễn mím môi, cười cười: “Mạn Mạn, em đừng sợ. Anh nói với em là anh thích em, không em đáp lại anh, hay buộc em nhất định ở với anh. Anh chỉ hy vọng sau này bất cứ lúc nào em cảm vẻ hay không, đều sẽ nghĩ đến trên này còn có một người bị em cuốn hút, bị em chinh phục, đã từng là và về sau cũng sẽ là như vậy.”

Đôi khi tôi tự hỏi, thế nào Lê Viễn có thể kết hợp một cách hoàn hảo giữa sự lạnh lùng và sự ấm áp như vậy.

[Kết thúc]

Hai năm sau, nhân viên việc Lê Viễn tuyên bố tin kết hôn của hắn, lượt tìm kiếm như bùng nổ.

Mọi người đều đổ xô đi tìm hiểu thân thế vợ của Lê Viễn.

Cư dân theo dấu vết lại, nhận ra người vợ Lê Viễn muốn kết hôn là vợ của chủ tịch tập đoàn Phó thị.

Có một lần có cư dân không chấp nhận được, mắng hắn sao lại đi cưới lại vợ của người khác.

Thậm chí mò sang cả trang của Phó thị nhục mạ, tập đoàn Phó thị trực tiếp khóa bình luận.

Phóng viên tài chính và kinh tế nghe tin muốn mượn cơ hội phỏng vấn Phó Trì, hỏi hắn có cảm nghĩ gì.

Phó Trì đứng ống kính, sửng sốt hồi lâu, mới nói câu chúc mừng.

Lê Viễn tổ chức họp báo, buổi họp báo, hắn chân thành và tha thiết nói: “Nếu như không vì cô ấy, có lẽ cả này tôi sẽ không kết hôn, cho nên tôi xin mọi người mừng cho tôi. này tôi còn có thể có khoảnh khắc kết hôn, thương từ số phận dành cho tôi.”

Sau buổi họp báo, cư dân không hiểu sao yên lặng.

Trong cuộc của Lê Viễn, mặc cho người trong giới giải trí và đại chúng nói hắn như thế nào, hắn cũng không .

Hai lần phong ba duy nhất hắn cao điệu rêu rao tất cả đều là vì Hứa Mạn.

Sau khi yên lặng, có fan bới nick của Lê Viễn ra, phát hiện bí mật hắn che giấu rất nhiều năm.

Tài khoản của hắn, đã từng đăng: “Nếu như đứng thật cao, cô ấy có thể nhìn không?”

Trong khoảng thời gian ngắn, trên lại bắt đầu dấy lên nghị luận sôi nổi, thậm chí có không ít tay viết bắt đầu viết về khúc mắc tình yêu của ba người Lê Viễn, Hứa Mạn và Phó Trì.

Hứa Mạn cúi đầu nhìn người đứng đầu nhóm thám tử trên phân tích, trên tay nhấn vào ID quen thuộc kia.

Sau , cầm điện thoại di động đi chân trần, chạy đến bếp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương