Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đi đến một góc trong bar, thấy một loạt các bạn vận động viên ngồi đó, họ đều là đàn em của người yêu Thiên Thiên.
Thấy tôi và Thiên Thiên đi với nhau, họ ngay lập đứng lên chào hỏi: “Chị ạ! Chị buổi tối vui vẻ!”
Có lẽ, Thiên Thiên đã đặt biệt nói rõ về tôi cho họ biết. Tôi quay qua phía Thiên Thiên và thầm trao cho cậu ấy một cái nhìn biết ơn. là chị em tốt, lúc nào cũng hiểu rõ tôi.
Dưới sự lôi kéo của mấy cậu em, bầu không khí dần trở náo nhiệt. Chỉ qua vài ly rượu mạnh, tôi hầu như đã không thể nhớ ra họ của sư là họ Trần là họ gì rồi. Sau một hồi lâu, lâu đến mức tưởng như đám đông nhảy múa trước , ánh đèn lung linh và cơ bụng của mấy cậu em trai cũng dần trở mờ nhạt, tôi loạng choạng đứng dậy, cố gắng đi vào nhà vệ sinh.
Thiên Thiên gọi với theo tôi phía sau: “Vãn Vãn, cậu đi một mình có ổn không?”
Tôi tay lên rồi ra hiệu “OK” với cậu ấy.
Tuy vậy, khi vừa đi đến góc hành lang, đầu tôi đột nhiên quay cuồng dữ dội, bước chân cứ loạng choạng dần rồi ngã về phía trước và đâm sầm vào một vòng tay ấm áp.
nhận được một vòng tay đang giữ quanh eo mình, tôi chớp chớp đôi và nhìn thấy khuôn mặt của Phó Kỳ gần ngay trước mặt, hơi thở của anh ấy phả vào tai, khiến trái tim tôi tê dại.
Tôi dùng sức đặt tay lên ngực anh ấy: “ sư Trần, thầy muốn làm gì?”
Anh không ngừng ôm tôi vào lòng: “Em uống nhiều quá rồi, để anh em về.”
Tôi dùng ngón tay trỏ chọt chọt vào ngực anh: “Hôm nay em về nhà, ngày mai bạn thầy về nhà, ngày mốt vợ thầy về nhà hả? sư Phó, thầy biết đường về nhà mà. ”
Phó Kỳ trông có vẻ bối rối trong giây lát, sau đó vẫn tiếp tục ôm lấy tôi: “Em rất nói nhảm khi uống nhiều hả?”
“Nói nhảm? Những em nói ra khi uống nhiều đều là vàng bạc, là có thể viết luận văn, xuất bản thành sách đó thầy biết không?”
“Được, được, được, vàng bạc.”
Tôi bị anh ấy ôm như thế , đầu óc ngay khắc có chút choáng váng. Bên tai tôi giờ đây chỉ còn văng vẳng tiếng của Thiên Thiên và Phó Kỳ, họ đang nói gì đó.
“Đi thôi, thầy các em đi về. ”
“Hả, à được rồi sư Phó, em có thể đi về một mình.”
“ là để tôi gọi cố vấn tập của em đến đón em?”
“ …Ha.ha… sư à! Cái …uhm… tương đối rắc rối ạ.”
Khi tôi mở ra lần nữa, phát mình đang ở trong một chiếc ô tô và nó đang di chuyển.
“Thức dậy? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tôi quay mặt sang và thấy Phó Kỳ đang lái xe.
“Sao thầy biết em đang uống rượu ở đây?”
“Chỉ là tình cờ đi ngang qua rồi gặp.”
[…]
Thấy tôi im lặng, anh tiếp tục hỏi: “Bạn và vợ khi nãy em nói là có ý gì?”
“Theo nghĩa đen.” Tôi ủ rũ trả .
Anh dừng xe lại: “Em ấy có nói gì về anh không?”
“Uhmm”
“Em ấy là của bác hàng xóm cạnh nhà anh. tại, em ấy mới là sinh viên năm nhất. Lúc nhỏ, gia đình anh trêu đùa bé về việc kết hôn, em ấy mới đinh ninh điều trong đầu và coi mình là vợ của anh. ”
“Ohhh~~~” Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe: “Thầy có vợ không thì đi mà tìm bạn của thầy mà giải , em với thầy chỉ là “đối tác game” thôi mà, nói với em việc đó để làm gì?”
Phó Kỳ hít một hơi sâu rồi thở dài: “Em hiểu lầm rồi. Anh không có người bạn khác.”
“Không sao.” Tôi xoa xoa huyệt thái dương rồi bỗng dưng nhớ ra gì đó: “Sao lại dừng xe rồi, bây giờ ta đang ở đâu vậy?”
“Nhà của em ở tầng dưới. “
“À, em ơn Sư Trần à không sư Phó. ”
Tôi lễ phép ơn rồi quả quyết xuống xe.
Phó Kỳ đi theo phía sau tôi, thong thả chỉ đường cho tôi.
“Sai đường rồi, rẽ trái mới . ”
“Đi đâu bên đó vậy, đi thẳng, đi thẳng. ”
Hình như hôm nay tôi uống hơi nhiều.
Cuối cùng, tôi cũng đã tìm thấy được cánh căn hộ của mình. Phó Kỳ nhanh chóng đi đến giúp tôi mở .
Tôi khom người xuống đồng thời cúi đầu: “ ơn sư Phó.”
Vừa quay người đi vào, bị anh áp sát vào tường và ôm chặt vào trong lòng.
Giọng nói của anh trầm xuống, ngữ khí có vài phần bất lực: “Ngốc, người bạn mà anh nói đương nhiên là em rồi, em không thể kiên nhẫn chờ đợi hả?”
Tôi đang cố vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của anh thì đột ngột dừng lại khi nghe câu đó:
“Trước đó thầy nói rõ ràng là không phải em.”
“ tại là không phải em, nhưng sau khi em tốt thì người đó chính là em. ”
“…Có khác nhau sao?”
“Nhiệm vụ của em bây giờ là tốt cho suôn sẻ, vì anh không thể chờ thêm được nữa.”
Tôi ngước nhìn thẳng vào anh: “Rốt cuộc, thầy nói nhiều như vậy là thầy em?”
Đèn trong hành lang vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn hơi thở của tôi đang quyện vào nhau.
Tôi nhận thấy rằng có một sự chạm nhẹ giữa hai cái trán của tôi: “Ừ, anh em.”
“Có sự nhất thiết phải ở bên nhau sau khi em tốt không?”
“Uh, sớm thôi mà.”
“Vậy em có thể yêu cầu một vài quyền lợi trước có được không?”
“Huh?Quyền lợi gì?”
Ngay lập , tôi kiễng cao chân lên, tay choàng quanh cổ anh ấy kéo xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
Phó Kỳ sững người trong giây lát. Anh dùng bàn tay to lớn nâng cằm tôi lên, mơ hồ nói: “Anh có thể cho em nhiều hơn nữa.”
11.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, tôi mới khó khăn mở .
Nhìn sang một bên thấy thằng em họ của tôi đang bưng bát cháo, nhìn tôi chằm chằm.
“Chị, ăn cháo nè”
Tôi tay lên xoa xoa mái tóc bù xù của mình: “Chị còn tắm nữa, em làm gì mới sáng sớm mà đứng đầu giường chị vậy?”
Thằng bé đi lại ngồi cạnh giường tôi với vẻ mặt hiếu kì hỏi tôi: “ Chị, hôm qua là anh Phó chị về, vậy là hôm qua hai người ở bên nhau hông?”
Tôi không sao nói rõ được: “ Người ta có ở bên nhau không thì có liên quan gì đến em, em quan tâm làm cái gì?”
“ Em chỉ hỏi thôi mà.”
Tôi khó chịu liếc nó một cái, “Thôi đi ra ngoài đi.”
12.
Sau khi bày tỏ tình với nhau, mối quan hệ của tôi cũng không có qua nhiều thay đổi.
Vẫn như trước đây, mỗi ngày chỉ game nửa tiếng, thỉnh thoảng thì gặp nhau.
Anh cho tôi đủ thời gian để tập trung chuẩn bị tốt .
[Vài tháng sau]
Vài ngày trước khi kết thúc môn biện luận, bỗng nhiên cô lúc trước tự xưng là vợ của Phó Kỳ đến tìm tôi, còn chặn đường tôi.
Lúc đó Phó Kỳ đã đi sang bên cạnh để mua trà sữa, cũng không biết cô ấy đã đợi ở đây bao giờ, tôi chỉ biết là tại cô ấy va vào tôi, còn đang đứng trước mặt tôi làm ầm lên: “ Cô khôn hồn thì tránh xa anh Phó của tôi ra xa một chút, tôi mới là vợ của anh ấy.”
Tôi cố ý làm cho cô ta điên lên: “Vậy thì thời gian tới tôi vẫn là bạn của anh ấy.”
“ Cô, cô, cô” Cô ta phản bác “Cô nói nhảm!”
lúc đó Phó Kỳ đi tới, trên tay cầm trà sữa: “ Đừng có gây thêm phiền phức nữa, nếu em cứ tiếp tục gây rắc rối như vậy thì anh gọi cho ba em.”
Quả nhiên, tuyệt chiêu méc phụ huynh rất có hiệu quả với các bạn nhỏ. Ngay lập , cô ta rời đi, không còn quấy rối tôi nữa.
13.
Sau khi tốt , tôi quyết định trực tiếp đến công ty của ba tôi làm việc.
Vì vậy, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.
Thỉnh thoảng tôi cũng đến nhà chú tôi ăn cơm.
Sau những việc xảy ra lần trước, tôi mới phát ra, chú tôi dường như ngày càng hào phóng.
Tôi thấy thằng em tôi có rất nhiều đồ lego. Nhưng tôi vẫn sợ nó lại đi lừa gạt người khác, tôi đã quyết định đi thăm dò ý tứ của nó.
Vừa đến trước phòng ngủ của nó, còn kịp gõ , tôi đã nghe thấy giọng nói trầm thấp có phần chủ ý của nó vọng ra.
“ Anh, chị em ăn cơm xong rồi, em còn đặc biệt kêu mẹ nấu món cá kho mà chị ấy nữa đó.”
“ Không có đâu, ngay cả một ruồi đực xung quanh chị cũng không hề có, anh yên tâm đi, em giúp anh trông chừng chị ấy mà.”
“Vịt hả, nó rất tốt, mập mạp trắng nõn như vậy, rất nhanh em không thể bế nó nỗi nữa rồi.”
“ Anh, tối nay anh có thể kéo rank cho em không?”
Tôi [???]
Thì ra, thì ra gián điệp là đây.
Tôi đẩy cánh đi vào, lạnh lùng nhìn nó.
Nó hốt hoảng cúp điện thoại, ngoan ngoãn mà nhìn tôi.
“ Mày giỏi quá ha, vừa là kẻ lừa đảo, vừa là gián điệp, để xem nếu tao phá hỏng acc game của mày thì mày có thể làm ra trò trống gì nữa không?”
“ Em hông có”
“ Còn dám chối”
Nó uất ức nhìn tôi: “ ra, ngay đầu em không có hẹn hò qua mạng, cũng không có đi lừa tiền.”
“ Mày nói vậy là có ý gì?”
“Ban đầu, em chỉ thấy rank của anh ấy cao nhất trong số những người lân cận, em mới rủ anh ấy game với em. Sau đó em với anh ấy có chung với nhau thêm vài lần, anh ấy sự rất giỏi, vì vậy em đã thêm WeChat anh ấy. Sau đó, khi em thấy ảnh của anh ấy em mới biết đó là anh Phó.”
“ Mày sớm đã biết anh ấy?”
“ Lúc em còn nhỏ, anh ấy đã dạy kèm cho em một năm, chị cũng đã gặp qua anh ấy mà.”
Khóe miệng tôi lại nhếch lên: “Đã biết rồi mà mày vẫn còn hẹn hò với anh ấy ở trên mạng?”
“ Em đã nói là em không có hẹn hò qua mạng, hình nền vòng bạn bè của em khi đó là hình chụp chung của hai đứa mình đó, anh ấy khen chị rất dễ thương, sau đó buổi tối anh ấy đem lại cho em 10 chiến thắng liên tiếp. Kể hôm đó, mỗi lần em muốn anh ấy kéo rank cho em, thì em đăng trong vòng bạn bè một bức ảnh của chị, anh ấy chủ động tìm đến em.”
“ Vậy tại sao anh ấy lại mua đồ với lego cho mày?”
“ Anh Phó muốn theo đuổi chị, nhờ em nói cho anh ấy biết gu của chị là gì, chị cái gì,… Anh Phó là một người rất tốt, lại còn đẹp trai, game giỏi nữa. Em thấy hai người đẹp đôi, vì vậy em mới không cưỡng lại sự cám dỗ…”
[………..]
“Vậy còn chuyện mày kêu chị nghe điện thoại thì sao?”
“ Thì anh ấy muốn tự mình chúc tết cho chị.”
“ Vậy sao hôm đó mày lại khóc ở trong văn phòng anh ấy?”
“ Em đâu có khóc…lúc đó em đang cố nhịn cười mà haha….Nhưng chị lại mách với ba em chuyện , chị là độc ác.”
“ Vậy là cái hôm mà tao với Thiên Thiên đến quán bar, mày chính là người cho anh ấy địa chỉ?”
Nó né tránh ánh của tôi: “Ừhm.”
Tôi: “ Được lắm.”
14.
Tôi điên người, lấy điện thoại gọi cho Phó Kỳ, yêu cầu anh ấy đến gặp tôi ngay lập .
Trong quán bar, tôi với Phó Kỳ ngồi đối diện với nhau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi gõ đầu ngón tay lên bàn với vẻ mặt nghiêm túc: “Em họ của em đã thú tội rồi, anh cũng thành mà khai báo đi.”
Anh nhìn tôi với vẻ mặt vô tội: “ Khai báo cái gì?”
“Khai báo việc anh làm thế nào giăng sẵn cái bẫy để cho em tự nhảy vào.”
” Anh không có giăng bẫy em, anh chỉ muốn tìm hiểu sở của em em họ thôi, nhưng anh cũng không ngờ là em lại tin anh hẹn hò qua mạng với thằng bé.”
Thì ra tôi mới chính là người nghe bài giảng về phòng chống lừa đảo.
Phó Kỳ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, xoa đầu tôi như dỗ trẻ : “, đừng giận anh mà.”
Tôi ngước nhìn anh: “Trước đây ta không quen nhau, sao anh có thể em được?”
“ Lúc anh còn là sinh viên đại , anh đã từng làm gia sư ở nhà em họ của em, khi đó em thường xuyên đến , mỗi lần em xuất là trong lòng anh đều dâng lên một giác gì đó không thể lí giải được.”
“Sau đó thì sao?”
Anh ung dung nhấp một ngụm rượu: “ Sau đó, có một đêm anh bù xong trở về nhà, chạy ngang thấy em vừa khóc vừa đào hố bằng tay không, sau đó chôn một chú mèo đã ch*t thê thảm vào trong đó, có lẽ lúc đó em đang trung , trên mặt lấm lem bùn đất, anh nhìn thấy vừa xót vừa buồn cười.”
“ Sau đó thì anh yêu thầm em sao?”
“ Ừhm, anh có tình với em, về sau biết em nhận nuôi bé Vịt chỗ của anh thì lúc đó anh mới biết em là sinh viên của trường mình.”
Tôi nhíu mày: “Vậy tại sao lúc đó anh không bày tỏ?”
Anh quay đầu lại gần, cọ cọ chiếc mũi mát lạnh của mình vào mũi tôi một cách trìu mến: “Bởi vì anh đang đợi bạn nhỏ của anh lớn lên.”
Nghe câu nói đó trái tim của tôi đột nhiên đập loạn xạ.
Anh nói tiếp: “Sau anh gặp em họ của em, vừa thời điểm em sắp tốt , cho anh mới ra tay.”
Tôi nháy với anh: “ tại em đã tốt rồi.”
Phó Kỳ đột nhiên cúi người, vòng tay qua eo tôi, giọng nói dịu dàng vang bên tai: “ Vậy em có muốn chuyển đến ở cùng anh không?”
Sau đó, anh ấy nhẹ nhàng nâng bàn tay tôi lên và một chiếc nhẫn kim cương vừa vặn được đeo vào ngón áp út của tôi.
Tôi nhìn anh rồi nở một nụ cười: “ Được, em đợi anh rất lâu rồi.”
Ngay lập cơ thể của tôi bị trói chặt bởi cái ôm mạnh mẽ của anh ấy, những tỏ tình lãng mạn không nói thành đó chìm trong nụ hôn trìu mến.
Một lúc lâu sau, tôi dựa vào vai anh hỏi: “Có phải anh yêu em cái nhìn đầu tiên không?”
“ vậy, anh đã yêu em cái nhìn đầu tiên và để được như hôm nay thì nó cũng đã được lên kế hoạch tỉ mỉ trong một khoảng thời gian dài.”
– HOÀN-