Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
LẠI CHƯƠNG 1:
6
Cô chiếc áo khoác tôi tặng ngoái, quầng mắt thâm quầng, rõ ràng suốt một đêm.
“Trần , anh mở không?
Chúng ta… nói chuyện đàng hoàng nhé.”
Giọng cô vọng qua cánh , cố ý mang theo sự dịu dàng:
“Em biết mình sai rồi… Anh… cho em một cơ hội nữa không?”
Tôi im lặng, không đáp.
Cho đến giọng cô từ năn nỉ chuyển thành lóc, cuối cùng thành tiếng gào thét vọng, tôi mới mở .
Cô lập tức lao tới, ôm chầm lấy tôi, như kẻ chết đuối bám vào cọng rơm mạng.
“Trần , em sai rồi! Em thật sự sai rồi!
Em không nên giấu anh… nhưng Mạnh Vũ ép em!
Anh ta nói, nếu em không sinh con cho anh ta, anh ta chết…”
“Em tưởng anh vẫn là thằng ngu ba trước sao?”
Tôi đẩy cô ra, thẳng vào gương mặt bàng hoàng của cô:
“Những lời em nói ở viện điều dưỡng, anh đều đã ghi âm lại rồi.
Em nói ‘ bố con các người quan trọng hơn anh’, em nói ‘nhất định bắt anh hiến tủy’.
Những lời đó, em quên hết rồi à?”
Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, môi run rẩy, nói không nên lời.
“Đơn ly hôn anh đã ký xong rồi. Chia tài sản anh không ý kiến: nhà để em, tiền tiết kiệm anh lấy một nửa.”
Tôi ném bản sao thỏa thuận ly hôn xuống trước mặt cô:
“Em ký hay không đều như nhau. Nếu em không ký, tòa án gặp , anh đủ bằng chứng.”
“Anh nhất định phải như vậy sao?” Cô đột nhiên níu chặt tay tôi, mắt rơi xuống mu bàn tay:
“Mười bên nhau… Anh thật sự không còn chút nào sao?”
“ ?”
Tôi rút tay về, lấy khăn giấy lau sạch mắt cô để lại:
“Ngày em sinh con cho người khác… Ngày em lừa anh đi triệt sản… Ngày em lưng bỏ đi anh rơi xuống hồ suýt chết đuối… của chúng ta, chết từ rồi.”
Cố Vũ bỗng cười, nụ cười còn khó coi hơn :
“Thì ra… anh biết hết từ lâu?
Anh tới tiệc mừng thọ… để nhục em sao?”
“Tôi để mọi người rõ: ‘Cô con gái ngoan ngoãn’ mà họ nâng niu trong tay, rốt cuộc là loại người thế nào.”
Tôi bước tới bên sổ, dòng xe cộ tấp nập phía dưới:
“Em và Mạnh Vũ không phải đường đường chính chính bên nhau sao?
Anh tác thành cho người.”
Cố Vũ bất ngờ chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn, đặt ngay cổ tay:
“Trần !
Nếu anh dám đi, em chết trước mặt anh!”
Tôi đầu cô một cái, trong mắt cô ánh quyết , giống hệt như ánh mắt cô thuyết phục tôi đi triệt sản xưa.
“Đừng… ép em.”Giọng cô run rẩy đến mức khó nghe rõ.
“Trò này vô dụng với anh rồi.”
Tôi xách vali, giọng lạnh lùng:
“Nếu chết… thì chết ở nơi khác. Đừng bẩn chỗ của tôi.”
Khoảnh khắc cánh đóng lại, tôi nghe phía sau vang tiếng dao rơi xuống sàn cùng với tiếng vọng của cô.
Nhưng tôi không đầu.
những con đường… một đã bước sai, không bao lại nữa.
Trên đường ra sân bay, điện thoại đổ chuông.
Là Mạnh Vũ.
Giọng anh ta tràn đầy phẫn nộ bị đè nén:”Trần ! Anh thật sự đến mức thế này sao?!”
“ ?” Tôi bật cười lạnh, siết chặt vô lăng:
“So với những gì các người đã … Tôi còn nhẹ tay đấy.”
“An An vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ mạng!” Anh ta gào , giọng khàn đặc:
“Anh trơ mắt nó chết sao?! Nó là… con của Vũ !”
“Đúng. Nó là con của người. Không liên quan gì đến tôi.”
Tôi dứt khoát cúp máy, rồi chặn số anh ta.
máy bay cất cánh, thành phố dưới chân thu nhỏ dần.
Trong lòng tôi không giác báo thù… còn một khoảng trống mênh mông.
Mười thanh xuân, hóa ra là một cơn ác mộng kéo dài. Bây … cuối cùng tôi tỉnh dậy rồi.
Tháng đầu tiên ở châu Phi, tôi bận đến mức chân không chạm đất.
Dự án viện trợ khó khăn hơn tôi tưởng: Ban ngày giám sát công trình, ban đêm còn phải xử lý hàng đống báo cáo, mệt đến mức vừa chạm giường là ngủ say, không còn thời gian nghĩ về chuyện trong .
Cho tới một đêm khuya, điện thoại reo.
Là bạn tôi ở trong , giọng đầy do dự:”Trần , anh… tốt nhất nên về một chuyến. Cố Vũ cô …”
“Cô sao?” Tim tôi khựng lại.
“Cô … cắt cổ tay tự sát. Bây đang cấp trong bệnh viện. Nhà họ Cố gọi điện khắp nơi mắng anh, nói là anh ép cô đến chết.”
Bạn tôi thở dài một hơi, nói tiếp:
“Còn cả Mạnh Vũ nữa… Anh ta rêu rao khắp nơi là anh thấy chết không , ngay cả tủy xương không chịu hiến. trên mạng… ai chửi anh máu lạnh.”
Tôi đứng trước lều công trường, điện thoại siết chặt trong tay.
Đêm châu Phi lạnh buốt, gió cát thổi rát da.
“…Anh biết rồi.”
Tôi cúp máy, không hề ý định về.
Tôi quá hiểu Cố Vũ . Cô … không chết đâu.