Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
động ngoài cửa khiến những người đang canh bên giường bà đều ùa ra.
Anh cả nhìn thấy vết hằn trên mặt tôi, giọng lập tức trầm xuống:
“ út, thế này là quá đáng rồi.”
“ biết rõ bà thương Bình Bình , mà còn đánh con bé thành thế này. Lát nữa bà thấy, bà sẽ đau đến thế nào.”
giọng anh kìm nén lửa giận.
Chúng tôi cùng lớn lên bên bà, dĩ nhiên anh không chịu khi thấy tôi ức hiếp.
Trước khi vào nhà, tôi đã cố dặm thật dày lớp phấn, che đi dấu đỏ rực.
Tôi không bà lo.
Nhưng bước vào, dù Lâm Bân Bân và bố mẹ đã vây quanh giường, bà vẫn nhìn thẳng về phía tôi.
“Bình Bình, lại đây.”
Giọng bà yếu ớt, nhưng mang sự thương yêu không thể chối từ.
Tôi nhìn chân bà đang bó bột, mắt ào ạt trào ra.
Nửa trước bà mới phẫu thuật, giờ lại ngã thế này, cơ thể sao chịu ?
Ba bác trai và bốn người anh họ đều đứng quanh giường.
Tôi là cháu gái duy , nhưng mắt bố mẹ, lại luôn là người không đáng kể .
“Bình Bình,” bà khẽ nắm tôi, hơi thở mong manh, “nếu bà không để lại gì cho con, con có trách bà không?”
Tôi vội lắc đầu, mắt rơi trên mu bàn gầy guộc:
“Bà ơi, con không cần gì , con chỉ cần bà khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!”
Bà gắng gượng , run run ra một cuốn sổ tiết kiệm:
“ đây… có một triệu. Chia đều, nhà hai mươi lăm vạn.”
Rồi bà nắm tôi chặt hơn:
“Bình Bình sẽ không trách bà. Vậy căn nhà cũ này, chẳng đáng bao nhiêu, bà để lại cho Bình Bình. Con bé lớn lên đây, coi như kỷ niệm…”
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Tôi thoáng thấy Lâm Bân Bân ghé tai bố tôi thầm. Bố lắc đầu, khẩu hình miệng không :
“Căn nhà nát này chẳng đáng giá, cho nó cùng cũng thành của con!”
Trên mặt Lâm Bân Bân thoáng hiện nụ yên tâm, gần như đắc ý, như thể bà đang gắng gượng phân chia tài sản chẳng hề liên quan gì đến hắn.
Anh cả lên trước:
“Nghe bà đi!”
Từ nhỏ họ đã coi tôi như em gái ruột, giờ ai cũng đã có chỗ đứng thành phố, nên tự nhiên không phản đối.
Các bác gái do dự, nhưng thấy con trai gật đầu, cũng nuốt lời vào bụng.
Lúc này, mẹ tôi lại xen vào, giọng còn như khoe khoang:
“Đấy, bà thương Bình Bình còn gì. Nửa trước làm phẫu thuật, vạn viện phí, cũng là Bình Bình chạy vạy đi vay mới kịp đóng đấy chứ!”
Lời dứt, lông mày anh cả nhíu chặt:
“Viện phí? Hồi đó anh em tôi đều đưa tiền cho út gom lại mà, sao còn để Bình Bình đi vay?”
“Lương Bình Bình có thấp, làm bao rồi, lẽ ra cũng phải có tích góp.” Anh hai truy ngay, ánh mắt khóa chặt vào bố tôi.
Mặt tôi tái nhợt, cúi đầu bản năng. Lúc này mẹ mới nhận ra mình lỡ miệng.
Hôm ấy bà phải phẫu thuật khẩn cấp, trùng lúc anh ba tổ chức cưới tỉnh ngoài, anh họ đều bận đó, không kịp về.
Tôi vì hôm trước cảm nên không đi dự cưới.
Thế là bố bảo tôi một mình canh bà bệnh viện.
Biết tôi không đủ tiền, ông chỉ buông một câu: “Tự lo đi vay.”
Tôi đành mở miệng nhờ Trương Phương.
Bố tôi giờ mới gượng :
“Ối dào! Vay gì , tôi thấy lương Bình Bình cao, số tiền ấy tôi giữ hộ nó để dành này!”
Các anh họ nhìn nhau, không truy thêm.
Khi bà nghỉ ngơi, anh cả kéo tôi ra một bên:
“Bình Bình, nghe anh nói, bất kể làm gì, cũng phải nghĩ cho bản thân trước. Ai bóc lột con, cũng ngốc nghếch mà chịu đựng.”
Tôi mắt đỏ hoe, gật đầu.
Trời chưa kịp tối, Lâm Bân Bân đã lái xe mới chở bố mẹ đi.
Chiều muộn, họ không gọi được cho tôi, liền quay sang gọi cho anh cả.
Đầu dây bên kia, giọng bố tôi gấp gáp:
“Bình Bình, chuyện gì thế hả?”
“Thẻ của con sao lại không quẹt được?”
“Bân Bân nói người ta không nhận đặt cọc, bắt phải thanh toán toàn bộ mới được xe, con mau nghĩ cách đi!”
5
“Đến này rồi mà các người còn lo mua xe?” Tôi gần như gào lên, giọng khàn đặc.
Bà nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
Người già sợ là ngã, họ phải không biết.
phòng vang lên khóc xé của bác gái lớn.
Tôi mặc kệ đầu dây bên kia vẫn than phiền trách móc, đưa thẳng điện thoại cho anh cả, rồi lao vào phòng.
Đôi môi bà run rẩy:
“Bình Bình ngoan … Bình Bình không phải đứa bỏ rơi, Bình Bình là cục cưng của bà…”
Tôi quỳ sụp xuống cạnh giường, mắt nhòe nhoẹt:
“Bà ơi!”
Các anh họ cũng nức nở, khóc của các bác gái vang trời.
Nhưng tôi dường như không nghe thấy gì, chỉ thấy gương mặt tái nhợt của bà.
Thuở nhỏ, khi các anh họ đến tuổi đi học đều về với bố mẹ, chỉ còn tôi với bà.
khai giảng lớp một, ai cũng được cha mẹ dắt đi, chỉ tôi là do bà nắm .
Tan học về, tôi bỏ cơm, cuộn người nằm khóc.
Bà quýnh quáng:
“Sao mới đi học đã khóc thế này? Hay thôi, mai khỏi đi nữa!”
Tôi nghẹn ngào:
“Con đi học!”
“Là bọn họ, nói con là đứa không ai cần…”
Bà , xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
“Bình Bình là cục cưng của bà.”
……
Bà đã đi rồi.
Đến khi cơ thể dần lạnh, bố tôi vẫn chưa về.
Các bác bận lo tang lễ, anh cả lén nhét giấy tờ nhà vào tôi:
“Sáng mai đi làm thủ tục sang tên ngay, tuyệt đối chậm trễ!”
Tôi nắm chặt, đây là thứ bà để lại cho tôi, ai cũng hòng cướp.
Bác gái lớn đứng bên, giọng mỉa mai:
“Con làm vậy chẳng phải đắc tội út thím út à? Nhà ta việc gì phải xen vào?”
đầu tiên tôi thấy anh cả giận như thế:
“Bà mất rồi, họ ? Ai cũng mơ thứ thuộc về Bình Bình!”
dứt, bố mẹ đã giận dữ xông vào:
“Bình Bình, rốt cuộc thẻ của con thế nào?”
Tôi liếc ra họ, không thấy Lâm Bân Bân.
Họ có chút chột dạ, vội giải thích:
“Bạn gái nó giận, nó dỗ xong sẽ tới.”
Họ chỉ liếc bà từ xa, rồi định xông lại kéo tôi đi.
Anh cả chắn trước mặt:
“ thím, đợi lo xong hậu sự đã.”
Họ biết mình sai, không dám ép thêm.
Sáng hôm , tôi một mình đi làm thủ tục sang tên.
Chiều, Lâm Bân Bân mới lững thững đến, chỉ có một mình.
Tôi không nhìn nó, cứ như cái xác không hồn mà tiễn đưa người yêu thương tôi .
Bố mẹ và nó thấy tôi khóc thảm, lại còn châm chọc:
“Chả trách bà để căn nhà cho nó, biết người quá!”
Đến bữa cơm cũng né tránh tôi.
Chuyện Viên Viên không chịu tới viếng, họ đổ lên đầu tôi, bảo tại tôi không bỏ tiền mua xe.
Họ dùng cách cô lập, lạnh nhạt để buộc tôi thỏa hiệp.
Nhưng tôi đã hóa đá.
Qua từng chuyện, tôi nhìn rõ .
Tang lễ xong, bác cả đi ngân hàng rút tiền.
“Mẹ để lại một triệu, bốn nhà chia đều, nhà hai mươi lăm vạn, gửi số tài khoản cho tôi.”
Lâm Bân Bân ngồi bên chơi game, bật loa thật to.
Bố tôi liền giục:
“Bân Bân, đưa số tài khoản cho bác.”
Mọi ánh mắt đều hướng về tôi, tôi không nói gì.
Khi điện thoại báo “chuyển khoản thành công”, mặt Lâm Bân Bân mới nở nụ .
Đi ngang qua tôi, nó cố tình hạ giọng:
“Không có chị, tôi cũng tự mua xe được!”
Tôi suýt bật . Tự mình sao? Gọi thế mà cũng được à?
Tiền chia xong, các bác thu dọn về thành phố.
Họ đưa chìa khóa nhà cho tôi, nhưng bố tôi bất ngờ níu bác cả lại:
“Anh cả, giấy tờ nhà ?”
“Hai hôm nữa Bân Bân đi học lớp phỏng vấn, mai phải đưa nó đi sang tên.”
“Sang tên là sang cho Bình Bình.”
“Đùa gì thế? Nó là con gái, sớm muộn cũng đi chồng. Mẹ lú lẫn nó lừa, các anh cũng lú à?”
Anh cả nhân cơ hội, che chắn để tôi lẻn ra cửa .
“Nhà đã sang tên cho Bình Bình rồi, thím mơ nữa.”
Chỉ khi chắc tôi đi xa, anh mới nói.
Tôi hạ cửa kính, nghe rõ mẹ tôi gào lên:
“Bình Bình tuyệt đối không thể làm chuyện này!”
Chỉ có Lâm Bân Bân phản ứng kịp, vội vàng đuổi .
Tôi nhìn nó tức tối chạy phía , chậm rãi nổ máy rời đi.
6
Trên đường quay về ký túc, uất ức bỗng dưng ập đến, nặng đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình đủ nỗ lực, hy sinh đủ nhiều, một nào đó, bố mẹ cũng sẽ đối xử với tôi như với Lâm Bân Bân.
cấp hai, tôi sốt cao.
Bố mẹ chẳng buồn quan tâm, chỉ thản nhiên bảo:
“Cảm mạo sốt dựa vào sức đề kháng vài là khỏi, có yếu đuối quá.”
Tôi tin thật.
Suốt hai , tôi gắng gượng đi học với 38,5 độ sốt.
Hôm đó tan học, con đường về dài vô tận. bước đi, người lại chao đảo ba .
tôi không ngừng lặp đi lặp lại: “Cố thêm chút nữa, sắp đến nơi rồi.”
Khó khăn lắm mới về đến dưới nhà, bắt gặp cảnh bố cõng Lâm Bân Bân, dáo dác chạy ra ngoài.
Mẹ sát phía , mắt giàn giụa:
“Bân Bân sốt cao, mẹ phải đưa đi bệnh viện ngay……”
Tôi khẽ gọi một :
“Mẹ……”
Lúc đó bà mới sực nhớ, tôi cũng đang sốt.
Vậy là tôi được “hưởng ké” cơ hội truyền dịch uống thuốc.
Khi ấy, bố ôm Lâm Bân Bân, còn tôi gối đầu trên đùi mẹ.
Thoáng chốc, tôi lại thấy trận ốm này cũng đáng.
Bà vuốt tóc tôi, nói:
“Là mẹ sai, không kịp đưa Bình Bình đi khám. Mẹ hại…… hại hai đứa khổ rồi.”
Tôi từng được bà nội yêu thương mực, cũng từng tận mắt thấy bố mẹ chiều chuộng Lâm Bân Bân.
Vì vậy tôi luôn tin, chỉ cần tôi học giỏi, thi vào 985, trở thành niềm kiêu hãnh của họ, sẽ có họ yêu tôi như thế.
lĩnh lương đầu tiên, tôi đưa thẳng thẻ lương cho họ.
Khóe miệng họ kìm không mà cong lên.
Đó là đầu tiên họ quay sang Lâm Bân Bân:
“Con nhìn chị con xem, giỏi giang biết !”
“Từ nay phải học chị nhiều vào!”
Kể từ đó, tôi điên cuồng làm việc, tháng đưa lương, chỉ để đổi đôi ba câu khen ngợi.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, mọi thứ dần biến chất.
Lâm Bân Bân thi đại học xong, lập tức được tặng cả bộ quà Apple.
Mà tôi thi, bố mẹ lại loay hoay tìm cho tôi việc làm thêm cả mùa hè.
Lâm Bân Bân tốt nghiệp, bố mẹ sợ nó áp lực, liền nói:
“Không vội , cứ thi đơn vị gần nhà thôi.”
Còn khi tôi vì trục trặc offer mà chậm nhập chức một tuần, bố lạnh lùng:
“Nhà họ Lâm không nuôi kẻ ăn bám.”
tôi nhắc lại chuyện cũ, họ luôn nói:
“Bình Bình, con không biết đủ. Nhìn hàng xóm đi, bố mẹ nó ly hôn, không chụp tấm ảnh gia đình.”
“Hay cô dưới lầu kia, em trai nó chết đuối, giờ có em trai để chăm sóc cũng chẳng có.”
Lẽ ra tôi nên sớm tỉnh ngộ.
Nhưng tôi lại tự nhủ: “ tính toán, họ nuôi mình ăn học, cho mình một mái nhà, đã khó lắm rồi.”
Không hay biết, xe đã về tới dưới ký túc.
Nhìn chiếc xe của Trương Phương, rồi nhìn lại mình—làm bao , vẫn chưa có phương tiện, còn Lâm Bân Bân sắp trả thẳng tiền xe.
Điện thoại rung:
“Lâm Bình Bình, bên chi nhánh ngoài bận quá, cô mau bàn giao để sang đây, chúng tôi cần cô!”
Tôi hít sâu, trả lời:
“Được, tôi cần khoảng một tháng xử lý việc .”
Trước kia vì sức khỏe bà, tôi còn do dự.
cũng cho bố mẹ thêm cơ hội.
Nhưng đổi lại, họ này đến khác lợi dụng tình cảm của tôi.
Sinh nhật Lâm Bân Bân, tôi đứng ngoài phòng bao, nghe bố nói:
“Bữa này để Bình Bình trả, nó có thưởng.”
Công ty vì khích lệ sale, phát 10.000 tiền mặt trước toàn thể nhân viên.
Không ngờ ông vẫn nhớ.
Mẹ phụ họa:
“Đúng rồi, sinh nhật mà chỉ tặng cái tai nghe khuyến mãi à.”
Lâm Bân Bân còn càu nhàu:
“Phải đấy, tôi còn tưởng iPad và tai nghe đều của tôi, ai ngờ chị giữ iPad, ném cho tôi cái tai nghe.”
Những toan tính ấy khiến tôi mệt mỏi đến kiệt sức.
Họ biết.
đó, tôi mang iPad đến công ty, nhờ đồng nghiệp tải đầy chục bộ phim mà bố mẹ thích xem.
Nhưng về đến nhà, phát hiện điều hòa đã dỡ sang phòng em trai.
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự tỉnh hẳn.