Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau cô con gái ruột thật sự được nhận tổ quy tông, tôi – đứa con gái giả mạo trong giới hào môn – tự giác vali về căn nhà tranh ở quê.
Ban đầu tôi nghĩ, chắc sẽ phải đối mặt với một đình toàn người già yếu bệnh tật, cùng mấy con dê trong chuồng.
Ai ngờ, anh cả là đại sư danh tiếng? Anh hai là ngôi sao nổi trong giới y học? Anh ba là đại ca học đường bá đạo?
Khoan , ngọn núi kia cùng bầy dê trên đó… cũng là nhà tôi?
1
Tôi là giả, giả không chối cãi được.
Thật từ nhỏ tôi từng nhắc nhở lão nhà họ Cố rằng tôi chẳng giống ông ta chút nào.
Nhưng ông cho rằng do di truyền không tốt, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bế nhầm con.
Giờ đây, tôi đứng nhìn cô con gái ruột đang cúi đầu khóc nức nở, lão nhà họ Cố thì lộ vẻ khó xử, còn cậu thiếu Cố nhỏ tuổi mắt phức tạp… tôi bắt đầu tính toán cuộc sống sau về nhà họ Phó.
“ , con cứ ở lại đây , cần thì nói với dì Trương.” Ông cụ Cố vài sắp xếp chỗ ở cho cô con gái thật, sau đó sang nhìn tôi.
Tôi đầu: “Biết rồi, con đi thu dọn đồ, chuẩn bị cuốn xéo.”
“Không phải ý đó.” Ông cụ Cố nhíu mày thở dài, “Ta có tìm hiểu tình hình nhà con rồi, ba người anh trai phía trên, điều kiện trong nhà lại không tốt, về đó chắc chắn sẽ rất khổ… Vi Vi à, hay là con cứ ở lại đây cùng—”
“Không cần đâu.” Tôi mỉm cười lắc đầu, “Con về nhà.”
Nói trắng , giữa tôi và ông cụ Cố chẳng có mối tình sâu đậm nào. Mẹ mất từ sớm, ông thì ngày nào cũng bận công việc ở công ty, chẳng mấy về nhà. Còn về người trai Cố Từ An…
Tôi nhìn sang cậu ta, nhưng mắt cậu lại rơi vào nơi khác, chẳng biết đang nghĩ .
Tôi nhún vai. Dù chúng tôi cũng vừa đánh nhau, có cậu ta vẫn còn đang giận, nên lần đi, cũng chẳng luyến tiếc .
Ông cụ Cố nhìn tôi thật sâu: “Con quyết rồi à?”
Tôi đầu không chút do dự.
2
Tôi tên là Cố Vi, à không đúng, giờ nên gọi là Phó Vi.
Hiện tại đang trên đường về nhà.
Thật lòng mà nói, lớn đến từng rồi, tôi chưa từng ngồi xe buýt bao giờ.
Nhưng tôi biết chữ, nên vừa thấy chuyến 168 đến là lập tức vali bước xe.
“Tự quẹt thẻ hay bỏ tiền xu đều được.” Bác tài thấy tôi đứng yên nãy giờ, tốt bụng nhắc một .
Tôi đầu, lật ví tìm tiền.
Tìm mãi, tôi ngẩng đầu: “Xin lỗi, quẹt thẻ ngân hàng được không ạ?”
Cả khoang xe lặng ngắt như tờ, bao nhiêu mắt đổ dồn về phía tôi, bác tài cũng ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm.
Được rồi, tôi hiểu rồi, hỏi ngu rồi đấy.
Tôi móc một tờ Mao đỏ chói, định nhét vào khe bỏ tiền.
Bất ngờ, một bàn với khớp xương rõ ràng vươn mặt tôi, ném hai đồng xu vào thùng, phát tiếng leng keng thanh thúy.
Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn.
Áo thun trắng tinh, đường nét cơ bắp rõ ràng, trời ạ, là một anh trai!
Người đối diện liếc tôi từ đầu tới chân, sau đó bật cười khẩy: “Tôi trả rồi, tiền cô tự giữ lấy.”
Tôi chớp mắt mấy cái, còn đối phương thì chẳng buồn để ý, đút túi quần, thảnh thơi đi về cuối xe.
Tôi vali, lảo đảo chạy theo sau: “Ờm… ơn anh nha…”
“Không cần trả, cũng đừng add WeChat.” Anh chàng trong áo trắng phẩy , ngồi vào chỗ trong cùng.
Một anh trai mà còn chảnh như vậy, chán phèo, tôi cũng tiện chọn một chỗ gần đấy ngồi xuống, bắt đầu nhắn tin cho người anh vừa kết bạn.
3
Trung thành phố Kinh Hoa sầm uất, phía nam là sân golf rộng lớn, phía tây là khu biệt thự ven núi hồ, phía đông thì bao quanh bởi các khu du lịch được quy hoạch.
có vùng ngoại ô phía bắc là hoang vu, chính phủ không quy hoạch khu thương mại ở đây, mấy ông chủ đầu tư cũng lười bén mảng đến.
Tôi chống cằm nhìn con đường càng lúc càng xóc nảy, hai là cây cối mọc dày đặc, trong lòng không khỏi thán – thành phố đắt đỏ từng tấc đất thế mà vẫn còn chốn hoang sơ thế sao?
Vậy thì tôi có thể sống cuộc đời nghỉ hưu với vườn hoa và cỏ dại rồi chăng?
Tuyệt vời, cứ thế mà phó cho số phận thôi.
“Bến cuối rồi, không xuống à?” – giọng nói vang từ phía sau, là cậu anh trai chảnh chọe lúc nãy.
Tôi hơi đờ người, vali bước xuống xe.
“Cô theo tôi à?” Anh ta khoanh ngực, lông mày nhíu lại đầy bất mãn.
“Tôi không theo anh, tôi về nhà.”
“Về nhà?” – Anh ta lại cười khẩy, “Nơi hẻo lánh thế , một tiểu thư toàn đồ hiệu như cô chạy đến đây để trải nghiệm cuộc sống à?”
Tôi nghiêm túc đáp: “Không phải trải nghiệm, mà là tôi sắp sống ở đây thật.”
“Là Vi Vi đấy à?”
Một giọng nói êm tai vang từ xa, tôi đầu nhìn theo.
Hai dáng người đang bước tới, một người vest đen, người kia sơ mi trắng.
Nếu tôi đoán không sai, thì người vest đen, đeo kính gọng vàng, môi mỉm cười nhẹ chính là anh cả – sư Phó.
Còn người sơ mi trắng, cổ áo cài kín, khí chất lùng chắc chắn là anh hai – bác sĩ Phó.
Đều là trai hàng top, gen nhà họ Phó đúng là đỉnh cao!
Tôi khẽ cong môi, tới nên phải biết lễ phép ngọt ngào một chút.
Giọng nói mềm mại vang : “Anh cả, anh hai ạ~”
“Anh cả, anh hai ạ~”
Tôi ngẩn người. Ủa, sao có tiếng vọng?
đầu lại đối mặt với mắt cạnh — ơ?
Không lẽ đây là người anh ba sinh đôi tôi – anh ba Phó?
“Ồ, là cô?” – Phó Dực cau mày đánh giá tôi một lượt, khẽ cười : “Xúi quẩy.”
Tôi: “???”
Phó Dực nói xong liền người đi về phía Phó .
Hừ, tôi biết ngay mà, chuyện nhận tổ quy tông sao có thể suôn sẻ như vậy được.
Tôi im lặng vali, không quá gần cũng chẳng quá xa mà lẽo đẽo đi theo sau.
Xem vẫn phải nghĩ cách làm thân với mấy người anh thì yên mà… phó cuộc đời.
“ ba.” Phó vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt môi, mắt sau tròng kính lướt qua người Phó Dực, giọng chẳng mặn mà cũng chẳng nhạt:
“Để gái một mình vali, thấy như vậy là ổn sao?”
Phó Nghiêm cạnh cũng liếc Phó Dực một cái, mắt tanh, không nói .
Không khí im ắng trong chớp mắt, Phó Dực khựng người lại, rồi làu bàu đầu bước về phía tôi, nghiến răng nghiến lợi nói một :
“Đưa đây!”
Cái vẻ mặt đó… ừm, như đang đi cướp vậy.
Tôi hơi bất ngờ vì được quan , liếc nhìn về phía Phó , anh ấy khẽ cong môi cười và đầu với tôi, giọng nói dịu dàng:
“ gái à, chào mừng về nhà.”
Phó Nghiêm cũng nhẹ đầu với tôi, mắt ôn hòa hơn một chút.
Tôi cũng cười theo, giọng ngọt như mía lùi:
“ ơn anh cả, ơn anh hai.”
“Cái vali đó là tôi giúp cô xách đấy.” Một giọng đầy uất nghẹn vang cạnh.
Tôi đầu, vẫn ngoan ngoãn nở nụ cười:
“ ơn anh ba~”
Phó Dực hừ một tiếng, không thèm để ý đến tôi, nắm lấy vali, định vác nó vai.
Tôi hơi sững lại, muốn nói lại thôi:
“Anh ba, cái đó nặng lắm đó…”
“Hừ, đồ con gái thì nặng cái mà nặng—”
RẦM!
Chưa nói dứt , chiếc vali tôi liền tặng anh một cú vật qua vai, rơi cái “rầm” xuống đất một cách mắt.
Tôi: “…”
Khẽ mím môi, nhìn vẻ mặt đau đớn méo xệch anh ba, tôi nhỏ giọng:
“ nói là… nặng thật mà…”
Phó Dực dù có ngã sấp mặt cũng lập tức bật dậy, mặt mũi tức tối như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nghiến răng:{Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
“Cô bị bệnh à? Trong vali đựng gạch hay ?”
“Tôi mang theo những thứ… con gái hay mang thôi mà…”
Phó Dực: “…”
“Tuy không xách được, nhưng mà… có thể lăn được mà.” Tôi ngập ngừng một giây, nhìn anh sắp bùng nổ, lại thêm một :
“Ý tôi là… vali có bánh xe á.”
Sau lưng vang một tiếng cười khẽ. Phó xoa đầu tôi, dịu giọng bảo:
“Đừng để ý đến nó, ba mẹ còn đang đợi ở nhà.”
Tôi ngoan ngoãn đầu, hí hửng theo sau bọn họ.
Ai nói anh trai nhà nghèo là kiểu hút máu ký sinh chứ?
Rõ ràng là siêu cấp ấm áp đáng yêu! Hu hu hu, yêu chết mất thôi!
4
Nhà họ Phó đúng thật là ở nơi hẻo lánh, trông như phần đất ở quê được chia để dựng nhà, trên đó xây một căn nhà ba tầng kiểu tự xây, diện tích không nhỏ nhưng gạch ốp thì sặc sỡ quê mùa vô cùng.
Lạ một điều là, kia Cố từng bị bỏng do hỏa hoạn ở nhà họ Phó, nên cụ ông nhà họ Cố vội vàng đón cô ta về. Giờ nhìn lại, căn nhà trông có vẻ như vừa được tu sửa lại không lâu.
Ngay sau nhà không xa còn có một chuồng cừu — chắc nhà họ Phó nuôi cừu để nuôi cả ba anh học đại học.
Tôi nhìn bà mẹ xinh như hoa mặt, anh cả nho nhã trai, anh hai thanh tú lùng, anh ba thì ngầu ngầu điển trai, bất giác trầm .
Gen tốt đến thế, cái mặt tròn xoe má phúng phính tôi… liệu có nào lại bị bế nhầm lần nữa không ta?
“Hu hu hu hu… con gái yêu ba!!!”
Một cái bóng đen to sụ lao tới, ôm lấy tôi bắt đầu khóc như cha chết mẹ chết.
Tôi nhìn khuôn mặt tròn xoe giống mình như đúc mặt, lại rơi vào trầm lặng.
Rồi, xác nhận luôn, tôi chính là con gái ruột nhà họ Phó.
Ba tôi nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn tôi từ đầu đến chân để đảm bảo tôi lành lặn, rồi lại tiếp tục nghẹn ngào:
“Con gái ngoan, bao nhiêu năm nay con khổ rồi! Là ba… ba ôm nhầm con từ lúc còn bé… hu hu hu!”
Tôi: “…”