Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

12.

Sinh mẫu tiểu Hầu gia còn định nói thêm điều gì, nhưng đã bị lão phu nhân ngăn lại. Chỉ là, bà vẫn không bảo ta đứng dậy.

Ta kìm nén nỗi cay xè đang trào lên tận cổ: “Lão phu nhân, nô tỳ tự biết thân phận, từng có tâm mưu cầu vượt phận. Mong lão phu nhân minh xét.”

Lão phu nhân chỉ khẽ cúi mắt, nhưng bà vú bên cạnh đã bước tới, nét đầy xót thương: “Mau đứng dậy, đang mang thai cẩn thận được.”

Chỉ vừa nhúc nhích đầu gối thôi cũng đã phát ra tiếng rắc rắc.

Ta biết mắt cảm thông kia đến chín phần là diễn trò, nhưng chỉ một phần thật ấy thôi cũng đủ ta chua xót đến muốn rơi lệ.

Được đỡ ngồi xuống, hai chân vẫn run cầm cập.

Ta cắn răng, nói: “Lão phu nhân, đứa bé này… nô tỳ sẽ bỏ.”

Lão phu nhân điềm đạm lên tiếng: “Liễu Nhi, ta vẫn luôn yên tâm về ngươi, bằng không cũng ngươi hầu hạ tiểu Hầu gia. Dù tiểu Hầu gia đến viện những người khác, ta vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm … ngươi ta thất vọng rồi. Giờ ngươi mang thai, cũng là lúc tiểu Hầu gia lui tới những viện khác.”

Ta biết… lão phu nhân đã buông tay rồi. Về sau, cho dù tiểu Hầu gia có bảo vệ ta, thì đường đi cũng còn hanh thông. Chi bằng nhân lúc này, cầu một chút tự do.

Ta gom hết can đảm, một lần nữa quỳ xuống, khẩn thiết van xin: “Cầu xin lão phu nhân cho nô tỳ phủ. Nô tỳ biết mình phạm lỗi lớn, lẽ ra chịu phạt nặng. lão phu nhân rộng tha cho nô tỳ, nô tỳ thực sự không còn mũi gặp lại người, xin cho phép được đi.”

Dù lão phu nhân đã có tuổi, mắt ấy vẫn sắc bén đến mức ta không dám ngẩng lên.

Ta hoang mang, móng tay cắm sâu vào bàn tay, đợi chờ phán quyết cuối .

Lão phu nhân kịp mở lời, thì mẫu thân tiểu Hầu gia đã lên tiếng trước: “Mẫu thân, mau đuổi nó đi! Việc hôn sự của Diễm Nhi và Uyển Uyển đã tiến hành từ lâu rồi, sao có thể một đứa ra gì như thế này tiếp tục ở bên cạnh được nữa?!”

Có kẻ bàn tán, có người xem kịch, cuối lão phu nhân lên tiếng: “Đừng ồn nữa. Chờ đứa bé không còn, thì ngươi hãy tự mình phủ.”

Ta buông lỏng cơ thể, nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi như tắm.

Lão phu nhân phất tay đứng dậy đi, những kẻ khác cũng dần tản ra, mắt đầy vẻ “xem đủ trò rồi”.

Cuối , trong đại sảnh chỉ còn lại một mình ta vẫn quỳ gối bất động.

Giọt lệ cuối cũng rơi xuống, từng giọt đập lên nền đá lạnh cứng.

Mọi người đi sạch rồi, Thúy Hồng vội vã chạy vào: “Thế nào rồi? Lão phu nhân có làm khó cô không?”

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Thúy Hồng, ta lắc đầu: “ ta bảo cô , hôm sắc đi.”

còn kịp uống, thì biểu tiểu thư có hôn ước với tiểu Hầu gia đã được lão phu nhân cho người đón vào phủ.

Tựa như một cái tát giòn tan quất thẳng vào .

Tát ta quên thân phận. Tát ta đã từng mang trong một tia ảo tưởng đáng xấu hổ.

Tiếng hí khúc từ tiền viện qua màn đêm truyền đến tai.

cười trong trẻo như hoàng oanh của biểu tiểu thư, thậm chí tiểu Hầu gia, người trước giờ từng biểu lộ cảm xúc cũng vui vẻ bật cười.

Toàn thân ta lạnh toát , chỉ biết cuộn người trốn vào chăn.

Nhưng vẫn không thoát nổi tiếng khóc khản đặc trong ký ức, là của mẫu thân đã sớm phai mờ diện mạo: “Bé à, không … không đi lại đường của ta…”

13.

Buổi tối, tiểu Hầu gia lại ghé sang. Ta ngồi bên bàn, ngoan ngoãn hầu ngài ấy dùng bữa, nhưng trong đầu lại nghĩ đến tương lai bình thường, một người bình thường, nương tựa lẫn nhau sống.

Ngài ấy vui vẻ nói chuyện quan trường, nói đến hí khúc ở tiền viện, nói đến biểu tiểu thư bao năm không gặp càng thêm cổ linh tinh quái.

Ta mỉm cười lắng nghe, thì đầu gối chợt co một cái, đến mức ta hít một hơi khẽ.

Tiểu hầu gia đặt đũa xuống, nhíu mày, lặng lẽ quan sát ta.

Ta trấn định lại, bĩu môi: “Không cẩn thận… cắn .”

Tiểu hầu gia đưa tay véo môi ta, trách yêu: “Đúng là bất cẩn. Làm ta lo cho ta. Há miệng ra, gia xem có cắn rách hay không?”

Ta ngoan ngoãn há miệng. Cho tiểu hầu gia xem một lượt, thấy gì, mắt lại dừng trên ta, sắc nhìn ngày càng sâu.

Ta vội xoay đầu né tránh: “Gia, cơm sắp nguội rồi.”

Đôi mắt đen ấy đảo một vòng trên ta rồi thu về.

Dùng bữa xong, ngài ấy theo thói quen chuẩn bị lên giường.

Ta đưa tay cản lại.

Trong nhìn khó hiểu của ngài ấy, ta thấp : “Gia… hôm thân thể nô tỳ không thoải mái, xin phép không giữ ngài lại.”

Tiểu hầu gia đang cởi áo cũng khựng lại.

Ta lặp lại lần nữa: “Gia, hôm ngài đến viện khác nghỉ đi.”

mắt tiểu hầu gia lập tức bốc lửa, lạnh như băng: “ nói… gia đến chỗ người khác?!”

Ta im lặng gật đầu.

Hầu kết ngài ấy : “Ai tức rồi? Mang tức đến gia trút hả?”

Nghĩ đến những ngày tháng về sau, ta bỗng cứng rắn hơn nhiều.

Cảnh tranh sủng, hầu hạ một nam nhân… không đời ta muốn.

Ta phớt lờ cơn ở ngực, đáp: “Nô tỳ lây bệnh cho ngài. Sau viện còn mấy vị tỷ tỷ, Gia có thể đến chỗ các .”

Tiểu hầu gia kéo lại nửa áo đã cởi, mày mắt đầy bực dọc: “Thật tưởng gia ham mê lắm chắc!”

Cửa rầm một tiếng đóng sập, đến cả bậu cửa sổ cũng rung theo. Ta đứng nguyên tại chỗ, hồn vía như bị động tĩnh ấy đánh cho khỏi xác.

Thúy Hồng nghe tiếng động chạy vào, vừa oán vừa gấp: “Người bị lão phu nhân gọi đến trách cũng không nói với Gia! Đầu gối còn sưng đến không bước nổi. Ta thật không hiểu người nghĩ cái gì. Nếu là ta, nhất định giữ chặt đứa bé này, sau này làm di nương, còn hơn kiếp tỳ nữ bị người bắt nạt!”

“Đem đến đây.”

Thúy Hồng ngập ngừng: “Hay … thêm vài hôm nữa? Người còn đang bệnh, nhỡ…”

“Không đã sắc rồi sao? Đưa qua đây.”

Thúy Hồng bất lực, trừng ta một cái rồi đi .

Không biết từ khi nào, ngoài cửa đã đứng một nữ tử dung mạo ôn nhu như sương mưa Giang Nam.

Mờ ảo nhu hòa. Đẹp đến thoát tục, như không nhiễm bụi trần.

Vị tiểu thư ấy vừa mở miệng, ta đã đoán ra thân phận.

Đích trưởng nữ phủ Thượng thư. Biểu tiểu thư của Hầu phủ. Và là biểu muội của tiểu Hầu gia.

“Ngươi thật là to gan, chọc biểu ca tức đến vậy. Nếu là ta, có thông phòng đẹp thế này, ta ngày ngày còn dỗ không xuể, sao nỡ .” Biểu tiểu thư như phát hiện ra đồ chơi , vào cửa nhìn chằm chằm ta.

“Tham kiến biểu tiểu thư.”

Ta vội khom người, lại bị tiểu thư cười ngăn lại: “Thôi thôi, ngươi đang mang thai đấy. Lỡ xảy ra chuyện gì, biểu ca của ta chắc chắn sẽ đánh ta mất.”

biểu tiểu thư mềm như nước, nhưng mỗi lời nói ra đều ta thấy khó chịu tận xương tủy.

Hầu phu nhân tương lai và một thông phòng. Ai thắng, ai thua. Quá rõ ràng.

Ta không đoán được vị tiểu thư này đến làm gì. Nhưng sao có thể có ý hòa thuận với một thông phòng dám tự mang thai như ta?

Nhớ đến kết cục của mẫu thân, ta run bần bật. rằng người tiếp theo chết nơi hoang dã… sẽ là ta.

“Ngươi đừng quá. Ta không có ý khác, chỉ đến xem ngươi thôi.”

Thấy mồ hôi ta nhỏ xuống trán, sắc càng lúc càng tái, biểu tiểu thư thở dài: “Ngươi dưỡng thai cho tốt. Ta đi trước.”

14.

Biểu tiểu thư đi rồi, ta hoàn hồn đến run rẩy.

Ta hiểu quá rõ cuộc sống trong hậu viện gian nan thế nào. phụ thân, đại ca… Bất luận thế nào… Ta nhất định sớm khỏi nơi này.

Thúy Hồng bước tới, tay bưng đen kịt. Nóng, đắng, mùi còn đến cổ họng đã nghẹn lại.

Ta bỗng mình bừng tỉnh, loạng choạng chạy đến. .

Nước mắt rơi lã chã, ta khàn đến nát: “Thúy Hồng… đem chút ô mai đến. Ta… ta đắng.”

Vị đắng lan trong miệng, hòa nước mắt nuốt xuống bụng.

Những tâm tình không đôi chút ngọt ngào… Cũng theo ấy tiêu tan sạch sẽ.

Ngay khoảnh khắc ấy…

Choang!

trong tay bị hất mạnh, vỡ nát.

Một lực kéo mạnh ta về phía trước: “… dám làm gì của gia?!”

Ngài ấy nổi đến mức gân xanh bên thái dương đều hiện rõ.

Cánh tay ta bị ngài ấy bóp đến thấu xương, rồi cơn lan xuống cả bụng.

Ta cong người lại, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt. đến mức không thốt nổi lời nào, ngay cả thở cũng trở khó khăn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương