Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lại là chuyện bữa trưa.
“Tiểu Cường, hôm qua chị phải đi làm, không có thời gian cơm.” – Tôi giải thích – “Hơn , bọn em cũng không báo trước là sẽ ăn.”
“Phải báo trước à?” – Trình Tiểu Cường nói đầy tự – “Bọn em thăm anh trai, chị bữa cơm chẳng phải chuyện nên làm sao?”
Nên làm?
Dựa đâu?
“Tiểu Cường, em nghĩ chị cơm em là nên làm à?” – Tôi hỏi lại.
“Đương .” – Trình Tiểu Cường gật đầu – “Chị là chị dâu, bọn em là khách, không phải chị ?”
“ ăn xong rửa bát?” – Tôi tục hỏi.
Trình Tiểu Cường sững lại: “… không phải chuyện của chị sao?”
“Tại sao lại là chuyện của chị?”
“Vì chị là phụ nữ , lại là nhà của chị.” – Trình Tiểu Cường trả lời như hiển .
Tôi thật không tin nổi tai .
vì tôi là phụ nữ, nên cơm rửa bát là chuyện của tôi?
vì là nhà tôi, nên khách là trách nhiệm của tôi?
nam chủ nhà để làm gì? Là vật trang trí à?
“Tiểu Cường, Chí Minh sao? Anh ấy không phải là chủ nhà à?” – Tôi hỏi.
“Anh em phải đi làm, mệt lắm chứ.” – Trình Tiểu Cường nói – “Chị ở nhà cũng rảnh rỗi .”
Rảnh rỗi?
Tôi cũng phải đi làm đấy chứ!
Hơn , kể cả tôi có không đi làm dựa đâu tôi phải phục vụ người?
“Tôi cũng đi làm.” – Tôi nhấn mạnh – “Hơn , dù tôi không đi làm, cũng không có nghĩa là tôi phải có nghĩa vụ cơm rửa bát người.”
Sắc mặt Trình Tiểu Cường trở nên khó coi: “Chị dâu, ý chị là gì ?”
“Chẳng lẽ chị coi thường bọn em?”
Coi thường?
Tôi coi thường chỗ nào?
“Tiểu Cường, chị nghĩ rằng mọi người nên tôn trọng lẫn nhau.” – Tôi kiên nhẫn giải thích – “ em chơi, chị có thể đón. Nhưng không thể coi đó là hiển .”
“Hiển cái gì?” – Trình Tiểu chen – “Bọn em là người nhà của Chí Minh, chị đãi bọn em chẳng phải nên làm sao?”
Lại .
Bọn họ lúc nào cũng có lý lẽ riêng của .
Lúc nào cũng nghĩ rằng những gì tôi làm họ đều là việc “nên làm”.
“Tiểu , em sao?” – Tôi nhìn cô ta – “ em đã làm gì căn nhà này?”
“Tại sao bọn em phải làm gì?” – Trình Tiểu hùng hồn nói – “ là nhà của anh em, không phải nhà của bọn em.”
“Nếu đã không phải nhà của em, sao lại ghi vân tay?” – Tôi phản bác – “Sao lại ra tùy tiện?”
“Sao lại yêu cầu chị đãi?”
Trình Tiểu bị tôi hỏi nghẹn họng, không nói gì.
Lúc này mẹ Trình nổi giận: “Thanh Vũ, tôi thấy cô thật không muốn giữ cái nhà này !”
“ thôi! Cô đã không hoan nghênh tôi, tôi đi!”
“Sau này cũng không !”
“Chí Minh, nghĩ kỹ đi – muốn giữ cái nhà này, hay giữ đứa dâu này!”
Nói bà giận dữ quay người bước ra cửa.
Trình Tiểu và Trình Tiểu Cường cũng theo sau.
Trình Tiểu quay lại nói: “Anh, tự lo lấy đi!”
Cửa đóng sầm lại, trong phòng khách tôi và Trình Chí Minh.
Anh ngồi trên ghế sofa, đầu vùi trong hai bàn tay.
“Chí Minh.” – Tôi bước lại, ngồi xuống bên cạnh – “Anh ổn chứ?”
Trình Chí Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau khổ: “Thanh Vũ, có phải anh đã sai không?”
“Anh không sai.” – Tôi nắm lấy tay anh – “Anh đang bảo vệ ngôi nhà của ta.”
“Nhưng họ là người thân của anh…”
“Em biết họ là người thân của anh.” – Tôi nhìn thẳng mắt anh – “Nhưng Chí Minh, em cũng là người thân của anh.”
“Hơn thế , em là vợ anh – là người gần gũi nhất anh.”
“Nếu ngay cả cảm xúc của em anh cũng không quan tâm, hôn nhân của ta có ý nghĩa gì?”
Trình Chí Minh im lặng rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu: “Em nói đúng.”
“Anh không nên để em chịu ấm ức.”
Nghe câu nói ấy, tim tôi ấm lên chút.
Có lẽ, cuộc hôn nhân này vẫn hy vọng.
Có lẽ, Trình Chí Minh thật sẵn sàng thay đổi vì tôi.
Nhưng… liệu mọi chuyện có thật đơn giản như ?
Tuần sau đó, người nhà họ Trình không .
Tôi và Trình Chí Minh trải qua tuần yên bình hiếm có giữa hai vợ chồng.
Không bất ngờ xông .
Không bắt tôi ăn.
Không xem tôi là người ngoài.
tôi có thể thân mật trong phòng khách, có thể mặc đồ ngủ xem tivi, có thể làm bất cứ gì thích.
mới thực là cảm giác của “ mái ấm”.
Trình Chí Minh cũng có vẻ đã quen kiểu sống này, anh nói: “Thanh Vũ, sống như thật tốt.”
“Yên tĩnh, ấm áp, không phiền phức.”
Tôi gật đầu: “Ừ, mới là cuộc sống vợ chồng nên có.”
Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bất an.
Bởi vì yên bình trước cơn bão, mới là đáng sợ nhất.
Quả , cuối tuần, Trình Chí Minh nhận cuộc gọi từ mẹ anh.
“Chí Minh, qua chuyến, mẹ có chuyện muốn nói.”
Trình Chí Minh liếc nhìn tôi: “Mẹ, có chuyện gì nói qua điện thoại cũng .”
“Điện thoại nói không rõ. phải .” – Giọng mẹ Trình rất cứng rắn.
Trình Chí Minh do dự lúc: “ để Thanh Vũ đi cùng nhé.”
“Không cần, thôi.” – Mẹ Trình lập tức từ chối – “Mẹ không muốn gặp nó.”
Nghe , lòng tôi chùng xuống.
Xem ra mẹ Trình muốn đối chất thẳng Trình Chí Minh.
“Chí Minh, anh cứ đi đi.” – Tôi nói – “Có những chuyện, đúng là cần nói trực .”
Trình Chí Minh lo lắng nhìn tôi: “Em ở nhà ổn chứ?”
“Không sao đâu.” – Tôi cười – “Anh đi về sớm nhé.”
Sau khi Trình Chí Minh rời đi, tôi ngồi trong phòng khách, lòng đầy thấp thỏm.
Tôi biết mẹ Trình sẽ nói gì anh.
Chẳng qua cũng là những lời chê trách tôi không hiểu chuyện, bất hiếu, ép anh phải lựa chọn giữa tôi và bà.
tính cách của Trình Chí Minh, liệu anh có chịu áp lực này không?
Hai tiếng sau, Trình Chí Minh trở về.