Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Thôi lang quân là người tốt nhất, trong kinh thành không biết có bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ chàng.”

“Chỉ là, ta vốn trầm tĩnh nên có lẽ vẫn muốn tìm một người tính cách sôi nổi hơn.”

Phải.

Giống như cách hắn luôn thiên vị Tùy Ương Ca.

Ta và Thôi Kiệm vốn không phải những người nói nhiều, có lẽ nên tìm một người tính cách cởi mở hơn thì sẽ tốt hơn.

Nghe vậy thì Thôi Kiệm hơi sững lại.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

Một lúc sau, hắn chỉ nói ra bốn chữ:

“Nàng đã nghĩ kỹ?”

Ta ngước mắt nhìn hắn và khẽ gật đầu:

“Ừm, ta đã nghĩ kỹ rồi.”

“Ba năm qua là ta làm lỡ dở chàng. Cũng đa tạ chàng đã chiếu cố ta.”

Thôi Kiệm cau mày, lặng lẽ lắng nghe ta nói.

Ta khẽ cười và tiếp lời:

“Chờ sau khi ta đi rồi, chàng cũng sớm cho Tùy Ương Ca một câu trả lời đi.”

“Nàng ấy không phải người có tính nhẫn nại, nhưng đã chờ chàng suốt ba năm rồi.”

Phụ hoàng đã già, thái tử cũng mong muốn thấy Thôi Kiệm cưới Tùy Ương Ca.

Lần này, hẳn là bọn họ sẽ không để lỡ nữa.

Ta vừa dứt lời thì Thôi Kiệm đã đặt bút ký tên lên hòa ly thư.

Nét chữ lưu loát, vững vàng, từng nét hằn sâu.

Bút hạ xuống không một chút do dự.

Hắn nhếch môi cười nhạt:

“Đa tạ lời chúc của nàng.”

“Nhưng hôn sự của ta thì không phiền nàng phải bận tâm.”

Hắn nhìn ta, khóe môi cong lên một nụ cười hờ hững không chạm đến đáy mắt.

Ta cẩn thận cất hòa ly thư rồi nói:

“Dạo này phụ hoàng không được khỏe, vài ngày tới ta sẽ vào cung bẩm báo chuyện này.”

Ta nhẹ giọng cầu xin:

“Trước đó, phiền chàng đừng nói chuyện này ra ngoài.”

Ta là một kẻ yếu đuối nhưng mà cũng phù phiếm.

Ta không muốn để ai biết đến sự chật vật của bản thân mình, không muốn người khác thấy ta rời đi trong cảnh bẽ bàng.

Ta muốn đợi đến khi rời khỏi kinh thành rồi mới nói, như thế, dù họ có muốn cười nhạo thì ta cũng đã đi xa rồi.

Thôi Kiệm không phản bác, chỉ đáp gọn:

“Nàng tự thu xếp là được.”

Dứt lời, hắn quay lưng rời đi.

Suốt hai ngày sau đó, ta không còn gặp lại hắn.

Cho đến hôm nay.

Thôi Kiệm lặng lẽ nhìn thị nữ đặt chiếc lò sưởi tay mà ta yêu thích nhất vào hòm, rồi khiêng ra ngoài.

Thôi Kiệm là người thông minh.

Dù ta không nói thì chắc hắn cũng đã hiểu.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta và trầm giọng hỏi:

“Nàng định đi đâu?”

5

Chuyện ta rời kinh cũng không phải bí mật gì lớn, có nói cho Thôi Kiệm cũng chẳng sao.

Ta vừa định mở lời, thì bên ngoài vang lên một giọng nữ.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe và mang theo đầy niềm vui hân hoan.

“Thôi Kiệm, chàng đã hòa ly rồi đúng không!”

“Chàng không gạt ta đấy chứ!”

Là Tùy Ương Ca.

Chuyện xảy ra mới hai ngày trước, vậy mà Thôi Kiệm đã vội vàng báo cho nàng ta biết sao.

Rõ ràng hắn đã hứa với ta sẽ không nói ra ngoài.

Ta muốn chất vấn hắn, nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng có tư cách gì.

Dù hắn có thất hứa thì đã sao? Hắn đâu có nghĩa vụ phải giữ bí mật vì ta.

Tùy Ương Ca không màng đám hạ nhân ngăn cản mà xông thẳng vào trong.

Nàng ta lướt mắt qua ta một cái, rồi lập tức nhìn về phía Thôi Kiệm.

Nàng ta nắm lấy tay áo hắn mở giọng trách móc mà đầy nũng nịu:

“Sao chàng không tự mình nói cho ta biết!”

“Hôm ta uống rượu ngã ngựa, chàng đã thức trắng đêm bên ta. Khi đó, chàng nói rằng chàng đang cố gắng buông bỏ ta, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không làm được…”

“Ta cứ tưởng hôm ấy chỉ là mơ, nhưng không ngờ… không ngờ lại là thật!”

Nàng ta kích động đến mức lời thốt ra cũng lắp bắp.

Thôi Kiệm vốn là người có thói quen sạch sẽ, vậy mà lại không hề né tránh tay nàng ta chạm vào.

Phải biết rằng, ngay cả tiểu thư phủ tướng quân cũng chỉ dám quấn lấy hắn và nói chuyện ríu rít, chứ chưa bao giờ thực sự dám động tay động chân.

Quả nhiên từ đầu đến cuối, người đặc biệt vẫn chỉ có một.

Ta không muốn làm phiền bọn họ trùng phùng.

Nhưng hình như chỗ này là phủ công chúa của ta thì phải…

Ta nhẹ ho một tiếng và gọi một tiếng “hoàng muội.”

Thôi Kiệm nhướn mày rồi nhìn về phía ta.

Ta tỏ ra lễ độ hỏi:

“Xin lỗi vì đã cắt ngang hai người.”

“Chỉ là ta đang thu dọn đồ đạc, hai người có thể sang viện khác tiếp tục được không?”

Từ trước đến nay Tùy Ương Ca vẫn không thích ta.

Nàng ta luôn cho rằng mẫu phi của nàng ta mới xứng đáng làm hoàng hậu.

Nàng ta nhìn ta với ánh mắt khinh miệt, cất giọng lạnh lùng:

“Đừng tưởng ta không biết phủ công chúa này là do nhà họ Thôi bỏ tiền tu sửa, người phải rời đi là ngươi!”

Phủ công chúa này là phụ hoàng ban cho ta từ nhiều năm trước, rộng lớn và xa hoa vô cùng.

Cũng có nghĩa là chi phí bảo trì về sau vô cùng tốn kém.

Hai năm nay, mỗi lần ta đến phủ Nội vụ xin kinh phí tu sửa thì đều bị khước từ với đủ mọi lý do.

Người nắm quyền trong phủ Nội vụ là người của Thái tử.

Mà thuế thu từ phong địa ở Mân Châu, sau khi trừ đi các khoản chi thiết yếu đi, vốn dĩ không đủ để chi trả những khoản này.

Đây cũng là một trong những lý do khiến ta muốn rời khỏi kinh thành.

Bị vạch trần cảnh ngộ khó xử, ta không khỏi cảm thấy nóng bừng cả mặt.

Tùy Ương Ca vẫn tiếp tục châm chọc:

“Một công chúa nghèo kiết xác như ngươi, cũng thật hiếm có khó tìm đấy!”

Nàng ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Thôi Kiệm đã vươn tay nắm lấy cổ tay nàng ta qua lớp tay áo, kéo nàng ta rời đi.

Chỉ để lại mình ta, vừa dõi theo bóng lưng hai người họ sóng vai rời đi, vừa lặng lẽ nuốt xuống nỗi bẽ bàng trong lòng.

6

Ngày cuối cùng trước khi rời kinh.

Ta vẫn như thường lệ tham dự yến tiệc.

Đây là tiệc mừng thọ sáu mươi của Quốc công phu nhân.

Bà ấycũng chính là ngoại tổ mẫu của Tùy Ương Ca và thái tử.

Khi ta đến, vài vị quý phu nhân trẻ tuổi đang trò chuyện về phu quân của mình.

Chuyện xoay quanh hậu viện, hết người này nạp thiếp rồi lại đến người kia thiên vị con thứ.

Vừa nhìn thấy ta thì một người trong số họ cảm thán:

“Thôi phò mã không có lấy một thiếp thất hay nha đầu thông phòng, đúng là lang quân tốt, đại công chúa thật có phúc.” Ta mỉm cười, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Lại có người hỏi:

“Sao không thấy phò mã cùng công chúa đến?”

Ta đáp:

Tùy chỉnh
Danh sách chương