Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai người họ chưa kịp vào nhà, bị Cận Dữ chặn lại ngay ngoài cửa.
Anh lười biếng dựa vào khung cửa, vặn chắn hết lối vào.
“Về , mẹ biết rõ tính con mà.”
“Từ lúc mẹ ra Tô Vãn, mẹ nên hiểu , con không quay về .”
Phu nhân Cận vốn nổi tiếng ngang ngược, nhưng lúc , mắt ta lại đỏ hoe.
ta hỏi anh có thật sự vì một người phụ nữ mà bỏ mặc cả mẹ và ba không.
Cận Dữ chậm rãi đưa xoa tai, vẻ mặt thờ ơ.
“Hai người có anh con mà, anh ấy được hai người đào tạo xuất sắc như vậy, chắc chắn có thể đáp ứng mọi kỳ vọng của hai người.”
, anh bỗng trầm giọng xuống, lạnh lẽo mấy phần.
“Đừng đánh tráo khái niệm. Không con vì Tô Vãn mà vứt bỏ hai người.”
“Là ngay từ lúc mẹ ra cô ấy, mẹ coi con là con trai .”
“Trong mắt mẹ, con là món đồ chơi bên cạnh mẹ mà thôi. Mọi thứ của con đều thuận theo ý mẹ. cần con yêu thích thứ gì, mẹ nhất định tìm mọi cách hủy hoại nó.”
“Đồ vật là vậy, con người .”
Dứt lời, anh liếc nhìn cô gái đang do dự bước trước, nhíu mày lạnh nhạt.
“Lần trước, tôi có thể coi như cô bị mẹ tôi ép tới.”
“Nhưng lần lại , cô thật sự muốn tôi nói những lời khó nghe chịu rời sao.”
“Mẹ tôi có thích cô vô ích. Chuyện hôn nhân của tôi, không ai có thể quyết định thay.”
“Về , nếu cô thật sự thích nhà tôi, hoặc cảm phong thủy nhà tôi tốt, có thể tìm ba tôi. Miễn là dì kế của tôi không để ý.”
Nói xong, cửa bị đóng sầm lại.
Ngoài cửa, hai người kia biết đứng nhìn nhau, không nói nên lời.
Tôi vốn nghĩ, tính cách của phu nhân Cận, chắc chắn ta đứng đó chửi mắng suốt ba trăm hiệp chịu rời .
Nhưng lạ thay, ngoài cửa lại im ắng bất thường, hề có lấy một tiếng động.
Đóng cửa lại, Cận Dữ tới bên tôi, cọ cằm vai tôi, giống hệt một chú chó lớn đang làm nũng.
Hỏi tôi cậu ấy thể hiện nào.
Tôi không trả lời.
Cận Dữ bèn tục cọ tới cọ lui trên vai tôi, ép tôi khen ngợi anh.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà bật cười.
ngẩng đầu , lại Tô Mặc đang đứng ở cửa ban công.
Anh ấy cầm trong hai bộ quần áo phơi từ sáng, im lặng nhìn tôi và Cận Dữ.
tôi quay sang, Tô Mặc cười, nhẹ giọng nói quần áo vẫn chưa khô.
Sau đó xoay người bước ra ban công, tiện đóng cửa lại.
21
Hôm ấy về nhà, Cận Dữ mang cho tôi một tin động trời.
Theo lời một người trong cuộc tiết lộ anh, Trang Văn Huệ bao năm qua không có mỗi ba tôi. , ta luôn duy trì quan hệ mập mờ một người đàn ông trung niên, thậm chí thời gian kéo dài cả khi ta qua lại ba tôi.
Mà tin sốc nhất chính là Tô Nhan rất có thể không con ruột của ba tôi.
Cận Dữ đặt một xấp ảnh bàn trà, giọng điềm nhiên: “Anh cho người điều tra chuyện . Chậm nhất là ngày mai có .”
Tôi vỗ vai anh, thấp giọng khen: “Làm tốt lắm.”
Ngày hôm sau.
Không đợi nổi điều tra của Cận Dữ, tôi trực tìm Tô Nhan. Hận cũ thù chồng chất, nhìn tôi, ánh mắt cô ta lập tức tối sầm, như thể hận không thể xé xác tôi ra ngay tại chỗ.
vậy tôi cần nói lời dư thừa, cứ giáng thẳng cho cô ta một bạt tai. Miệng bịa bừa: “Ai cho cô ra ngoài nói xấu tôi hả?”
Thật ra tôi chưa từng nghe ai nói Tô Nhan có vu khống gì tôi, nhưng cái tát tuyệt đối không oan. Không cần nghĩ biết, hai mẹ con bọn họ chưa từng thiếu chuyện nói xấu tôi sau lưng.
Tô Nhan sững sờ hai giây, sau đó lập tức lao vào cấu xé tôi. Mà tôi khách sáo, trực túm chặt tóc cô ta.
Cuộc chiến khác nào mấy đứa trẻ tiểu học đánh nhau, nhanh gọn lẹ, xong xuôi tôi rút khỏi chiến trường, trong túi thu hoạch thêm chừng mười mấy sợi tóc của Tô Nhan.
Cùng lúc đó, tôi sai Tô Mặc bệnh viện, lấy cớ xoa bóp cho ba tôi, nhân tiện bí mật giật hai sợi tóc của ông ta.
Buổi chiều, Cận Dữ gửi điều tra .
ra bao năm nay, Trang Văn Huệ luôn lấy tiền của ba tôi để bao nuôi một gã trai trẻ. , rất có khả năng đứa con mà ta nuôi nấng bao năm chính là con của gã đó.
Tôi nhẫn nhịn đợi thêm vài ngày, cho khi giám định cuối cùng được công bố. Tô Nhan nhiên không con ruột của ba tôi.
Tôi ngồi trên ghế, thích thú lật giở giám định cùng tài liệu điều tra của Cận Dữ, sau đó gói ghém cẩn thận, sai người đưa thẳng bệnh viện. Một vở kịch hay như , sao có thể để ba tôi bỏ lỡ được chứ.
Đội nón xanh hai mươi năm, vẫn xanh tươi như .
Đúng như dự đoán, ba tôi nổi trận lôi đình.
Nghe nói, một người vốn gần như liệt nửa người như ông ta vậy mà lại gắng sức bò dậy từ giường, xé nát bản di chúc do chính mình viết mấy tháng trước, sau đó chửi bới Tô Nhan một trận đuổi thẳng cổ cô ta khỏi bệnh viện.
Ba tôi nóng nảy, lập tức đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng của Tô Nhan.
Hai ngày sau, ông ta bắt đầu gọi điện cho tôi.
Tôi chặn số của ông ta, là ông ta đổi số khác gọi , bộ dạng như thể nếu tôi không bắt máy ông ta tục gọi mãi.
nên, tôi đổi luôn thẻ ngân hàng .
Trước đó quên chặn WeChat của ông ta, thành ra nhận được cả một loạt tin nhắn dài dằng dặc, toàn là những lời xin lỗi xen lẫn than khóc.
Tôi phiền, đọc qua hai dòng lập tức chặn nốt WeChat của ông ta.