Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tần Uyển cố nén nước mắt, dịu dàng nói:
“Chỉ cần cô rút lui khỏi giới giải trí, tôi sẽ bỏ qua.”
Đúng lúc đó, tôi nhớ đến một chuỗi vòng tay hệt đã vô tình mang khi dọn trang sức ở nhà, liền ném cô ta.
Bề ngoài hai chuỗi vòng nhau như đúc.
Tần Uyển chắn rằng tôi dùng hàng rẻ tiền để qua mặt cô ta.
Thậm chí người xung quanh cũng rằng tôi làm quá sơ sài:
“Kiều Đường, chuỗi vòng này ở đâu ra vậy?
chắn không bằng chuỗi của Thái gia rồi…”
Tần Uyển cũng gật đầu đầy tội nghiệp.
Nhưng cô ta đâu biết, chuỗi vòng từng đeo trên tay Thái gia năm đó, là tôi mua được ở chợ đêm, mua một tặng một.
6
Không ai ngờ rằng Tưởng Niệm An, bận rộn như thế, lại đến thăm đoàn làm phim lúc này.
Anh là nhà tài trợ , được mọi người kính cẩn chào đón.
Vì cánh tay đau nhức, tôi đứng ở phía sau cùng.
Tưởng Niệm An lướt qua tôi một cái, ánh mắt tối lại.
Tần Uyển chạy lên nũng nịu:
“Tưởng tổng, anh đến rồi.”
Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn nét mặt dịu dàng khiến rung động.
Nhưng Tưởng Niệm An chỉ lạnh lùng quay đi:
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Câu nói ấy khiến Tần Uyển giật mình, đúng lúc bị nấc cụt, trông thật buồn cười.
Không khí vốn trang nghiêm bỗng chốc bị phá vỡ.
“Haha, nghĩ Thái gia sẽ an ủi bảo bối nhỏ của mình, thế mà không khí bị tiếng nấc của Tần Uyển phá hỏng hết rồi.”
“Thái gia nổi giận với Tần Uyển sao?
Nếu thực sự yêu nhau, sao anh ấy lạnh nhạt thế, cứ như một tảng băng, nhìn qua màn hình thôi cũng run.”
“Không hiểu gì , Thái gia giận vì quà yêu quý của mình bị hủy hoại, tất là lỗi của Kiều Đường!”
“Wow, Tưởng Niệm An Tần Uyển vẫn đáng ship lắm, quà bị phá như bị anh ấy ghẻ lạnh vậy, đúng kiểu bám người quá đáng~”
“Vậy bây giờ Kiều Đường trốn ra sau cũng vô ích thôi, cứ đợi bị phong sát đi!”
Phần luận chạy, Tưởng Niệm An đã nén cơn giận, nói: “Kiều Đường, tôi.”
: “Kiều Đường xong đời rồi!!!”
Tôi bị anh kéo một phòng nghỉ không người, bên trong đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương, bông băng các dụng cụ .
Nhưng không như mọi người tưởng tượng, rằng Tưởng Niệm An sẽ đích thân trừng trị tôi.
Mặc dù, một nghĩa nào đó, anh đúng là “xử lý” tôi.
“Đau, anh à.”
Tôi bám lấy áo khoác của anh, không nhịn được mà rên lên.
Anh dừng tay, ánh mắt sâu thẳm pha chút dục vọng:
“Biết đau nhớ lâu hơn.”
Môi mỏng rời khỏi môi tôi, kéo một sợi bạc mờ ám.
Sau đó, anh mới bắt đầu bôi thuốc.
Tôi mím môi, im lặng nhìn anh.
Tưởng Niệm An cẩn thận từng chút một, như sợ làm tôi vỡ tan.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mọi vết thương lớn nhỏ trên người tôi đều do anh ấy tự tay xử lý.
Thậm chí vì thế mà anh đã thi lấy chứng chỉ chuyên môn.
nhất định sẽ dạy người khiến tôi bị thương một bài học nhớ đời.
Lần này cũng vậy, anh nhíu mày hỏi tôi tại sao bị như vậy, nhưng tôi không tố cáo Tần Uyển.
Chỉ để tránh chương trình bị ảnh hưởng.
Để chuyển sự chú ý của Tưởng Niệm An, tôi cầm chuỗi hạt của Tần Uyển, đùa:
“Xin lỗi nhé, chuỗi hạt của anh bị em làm đứt rồi.”
Tưởng Niệm An khựng lại, lạnh lùng liếc tôi một cái.
“Ba năm trước làm đứt, giờ mới xin lỗi?”
Tôi bật cười.
Đúng vậy, chuỗi hạt của Tần Uyển vốn không phải do Tưởng Niệm An tặng.
Chuỗi hạt trên tay anh năm đó là do tôi vì xúc động mà giật đứt trong đêm đầu tiên của mình.
Hồi đó tôi nhỏ, rất thích đến nơi đông đúc, đã mua hai chuỗi hạt trong chương trình khuyến mãi “mua một tặng một.”
Tưởng Niệm An giữ gìn chuỗi hạt đó suốt chín năm.
Sau này chỉ lại một chuỗi, tôi tiếp tục đeo.
Anh không chịu, nói rằng mỗi khi bản thân làm chuyện không đúng, nhìn chuỗi hạt trên tay tôi lại tội lỗi.
…
Khi chúng tôi rời khỏi phòng, mọi người vẫn chưa đi.
Tần Uyển hơi chút chột dạ, bởi chỉ mình cô ta biết, sự việc không như gì đồn đoán.
Tưởng Niệm An tránh ống kính ánh mắt của mọi người, liếc tôi một cái.
Nhưng anh vẫn phải miễn cưỡng phối hợp diễn với tôi, chỉ vì tôi không sống dưới ánh hào quang của anh, không để lộ rằng mình là cô tiểu công chúa được nhà họ Tưởng nhận nuôi.
Anh đi đến trước mặt Tần Uyển, hỏi:
“Chuỗi hạt bao nhiêu tiền, tôi đền cô.”
Từ nhỏ đến lớn không biết anh đã giúp tôi dọn dẹp bao nhiêu rắc rối, tôi cũng quen rồi.
Tần Uyển được một phen sợ hãi lẫn vui mừng:
“Không cần đâu, Tưởng tổng…”
“Khung cảnh trai tài gái sắc này ngọt quá đi mất!
Tưởng tổng sắp nói câu tiếp rằng sẽ bù đắp mình Tần Uyển đúng không?”
“Người bên trên, cầm bút đi, tôi một triệu chữ đồng nhân trong năm phút nữa.”
“Hu hu hu quả nhiên là Thái gia yêu chiều người phụ nữ của mình, chuyện tình lãng mạn giữa nữ minh tinh tổng tài, hôm nay tôi lại đắm chìm thêm lần nữa!”
“Không đúng nhỉ, nếu là thế rồi Tưởng tổng lôi Kiều Đường phòng làm gì?”
“Phê giáo dục.”
“Người bên trên đùa à? Nếu là phê giáo dục tại sao Kiều Đường lại trông như được “tưới mát”?”
“Câu đó nghe kỳ lạ thật, mà đúng là hơi đấy…”
“ môi bị sưng nữa, mọi người không sao?
Ngay son môi cũng nhạt đi nhiều, chỉ là môi cô ấy vốn đỏ tự nhiên không dễ nhận ra thôi.”
“Hình như chúng ta phát hiện ra chuyện gì kinh khủng lắm, kích thích quá!”
“Đám não toàn suy nghĩ bậy bạ kia cút đi được không?
Tưởng tổng không làm khó Kiều Đường trước mặt mọi người, gọi cô ta phòng để dạy dỗ chẳng phải rất thường sao?
Chẳng lẽ Kiều Đường dám chọc giận Tần Uyển mà không bị gì à?”
“Dạy dỗ kiểu gì?
À, đánh môi, đánh đến nỗi căng mọng đỏ rực thế này?”
“…”
“Mọi người không nhận ra vết thương của Kiều Đường đã được xử lý rồi à?”
“Không chịu nổi đám người này, đúng là bịa chuyện lung tung, bịa bịa cái gì thống chút đi!”
“Kiều Đường đẹp hơn Tần Uyển, nhan sắc là chân lý, thế Kiều Đường Tưởng tổng mới là trời sinh một đôi, kết luận xong.”
“Cẩn thận không Tưởng tổng khó chịu, đóng tài khoản của bạn đấy!”
7
Chuyện này kết thúc với việc Tần Uyển giả vờ rộng lượng không cần bồi thường.
Dù rằng Tưởng Niệm An chủ động nói chuyện với cô ta, vốn dĩ xác lập thêm danh phận bạn gái thức Tần Uyển.
Nhưng tinh mắt đã nhận ra sự thật không đơn giản như vậy.
Ngày tương tác với đầu .
Một đầu ba sao Michelin của nhà hàng Pháp tùy chỉnh ăn khách tại khách sạn, cao cấp ngon miệng, tiền cũng chưa được tham gia.
ghen tị chết đi được với người tham gia chương trình.
“Lần đầu tiên một chương trình tạp kỹ chậm nhịp mà giàu thế này, trò chuyện trong phòng tổng thống, hoạt động đi du thuyền ra biển, bây giờ ăn Tây tùy chỉnh của Michelin, đúng là mở mang tầm mắt.”
“Biết Thái gia giàu, nhưng không ngờ cụ thể ra lại khiến người ta ghen tị đến phát cuồng thế này.”
“Sau này Tần Uyển gả nhà họ Tưởng thật phúc, đúng là người phụ nữ kiếp trước đã cứu dải ngân hà…”
Chúng tôi, các khách mời cùng vị khách , thưởng thức màn trình diễn nấu ăn của đầu , thỉnh thoảng trò chuyện với ông ta.
Bầu không khí thật tuyệt vời, ngay cũng hào hứng dõi.
Đúng lúc này, Tần Uyển lại bắt đầu bày trò:
“Kiều Đường, cô không Alex thiếu người phụ sao?
Mau đi gọt vỏ khoai tây đi.
Phụ nữ vẫn học cách đảm một chút, sau này mới lấy được chồng.”
Tôi hờ hững đáp: “Không đâu, anh trai tôi chưa bao giờ để tôi làm bất cứ việc gì.
Anh ấy nói người đàn ông không xứng với tôi, vậy cần gì đảm ?”
Tần Uyển há hốc mồm kinh ngạc: “Anh trai cô thật kiêu ngạo, nghĩ mình là Tưởng Niệm An ?”
Tôi im lặng vài giây.
Ừ, đúng vậy.
Tần Uyển tưởng tôi chột dạ, khẽ hừ lạnh, đầy khinh miệt.
Đúng lúc đó, đầu Alex nhờ cô ta giúp nấu súp kem, đây cũng là một phần trải nghiệm của khách mời, nhằm tăng hiệu quả hoạt động.
Nhưng không ngờ Tần Uyển vụng về, hẳn dáng vẻ hay chỉ dạy người , tự làm hoàn toàn không ra gì.
Ánh mắt của mọi người xung quanh bỗng trở thật vi diệu.
Tần Uyển liền giả vờ yếu đuối: “Tôi biết mình chưa hoàn hảo, sẽ cố gắng hơn, chứ không Kiều Đường, không đảm mà tự hào.”
Câu nói này khiến tôi bị kéo một loạt luận ác ý.
Tôi chỉ im lặng: “…”
Điểm nhấn tiếp là khi Tưởng Niệm An bước đến nhận phần từ tay Alex.
Hóa ra Thái gia năm xưa khi du học ở Anh cũng từng học qua nấu ăn.
Anh khiêm tốn nói: “Tạm coi là ăn được, hôm nay sẽ mạo muội trổ tài.”
Mọi người liền đồng loạt tán thưởng.
Tần Uyển vì chiếm lấy ống kính, cố tình ngồi gần nhất, tựa má, giọng ngọt ngào nói với Tưởng Niệm An:
“Tưởng tổng, tôi ăn mì Ý nấm truffle đen, được không?”
Tưởng Niệm An phớt lờ cô ta, tự mình quyết định ăn.
Khi từng phần được dọn lên, mọi người đều thèm đến chảy nước miếng.
Phần của tôi được đặc biệt thêm một chén pudding.
Tôi liếc anh một cái, trách móc.
Rõ ràng anh biết tôi đã công khai nói rằng pudding là yêu thích nhất của mình.
Nếu bị phát hiện anh cố ý làm thêm tôi, chắn sẽ gây ồn ào.
Thế tôi giữ khoảng cách, nói:
“Ăn không hết đâu.”
Tưởng Niệm An trừng mắt: “Gầy quá rồi, nhất định phải ăn!”
Tôi chu môi, nước mắt lưng tròng, ăn hết chén pudding độc quyền ngon lành.
bắt đầu luận.
“Tưởng tổng thật biết quan tâm người !”
“Nhưng hình như người được anh ấy quan tâm không phải là Tần Uyển?”
“…Mọi người nhận ra rằng, khi không Tưởng tổng, Tần Uyển gọi anh ấy là “Niệm An”, nhưng khi anh ấy ở đây, cô ta lại gọi là “Tưởng tổng”.
Đừng cãi, cãi là thua.”