Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Mẹ nhìn vào màn hình, nhíu mày như nói gì đó nhưng lại thôi, rồi cúi đầu gõ lạch cạch trên điện thoại, đăng gì đó lên mạng.
Tôi không biết mẹ đã viết gì, chỉ thấy bà nhấn nút làm mới lần, rồi bỗng dưng hét toáng lên:
“Cái gì mà tôi có vấn đề thần kinh! Tôi chỉ bảo con bé ngồi trên thôi mà cũng bị nói là có bệnh? Đám dân mạng điên hết rồi à!”
Giọng mẹ rất lớn, đến mức chị gái đang đeo tai nghe nói chuyện cũng phải nhìn qua.
Chỉ liếc một cái, chị ấy dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra. Một chị mở miệng:
“Cô ơi, cô có bệnh hay không thì tôi không biết. Nhưng bắt một đứa bé ngồi lên còn mình thì ngồi ghế, mắt tôi là rất có vấn đề đấy.”
“Trẻ con chỉ có một quãng thời gian ngắn ngủi đời là thật vô tư, mà cô cũng không để yên nó, còn cố tình làm khổ nó nữa. Vậy thì cô làm mẹ để làm gì? Rảnh quá không biết tìm việc gì có ích à?”
Lời chị ấy nói vừa sắc vừa thẳng, một đòn giáng trúng khiến mẹ tái mặt. Mẹ mím môi run run định cãi lại:
“Cô là ai mà xen vào chuyện nhà tôi! Con tôi tôi dạy là quyền của tôi, liên quan gì tới cô!”
“Đúng, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Chị gái thứ cũng lên tiếng:
“Chỉ là cô làm chướng mắt tôi thôi. Giữa chốn người mà không biết giữ im lặng, làm ồn có văn hóa lắm chắc?”
“Hay là toa này do cô dựng, hỏa do cô lái, đường ray cô hàn? Vậy thì đúng rồi đấy, cô có quyền tự tung tự tác luôn, thậm chí bay lên mặt trăng cũng không ai cản được.”
Câu này thật chua cay. Có chú bác bên cạnh không nhịn được bật cười, làm mẹ càng mất mặt .
Không đấu lại người ngoài, mẹ quay sang trút giận lên tôi. Hết sai tôi lấy cái này đến bắt tôi chuyển cái kia, tôi cứ xoay vòng vòng như cái chong chóng .
chị gái kia cũng không tiện xen vào chuyện nhà người ta, chỉ lặng lẽ tôi lại gần, nhét vào tay tôi mấy viên bò viên khô .
“Còn vậy mà đã khổ quá rồi… Sau này lớn lên sẽ đỡ . đó nhớ tìm cách ra ở riêng, đừng sống chung bà ấy nữa. Thời gian lâu rồi bà cũng không quản nổi em nữa . Cố gắng nhịn thêm một chút, cô bé.”
Tôi nhìn thấy rõ tiếc nuối và bất bình trên gương mặt chị ấy, lòng bỗng thấy ấm lên.
Những người xa chỉ lướt qua đời tôi, lại thắp lên ngọn lửa tim – chính là động lực giúp tôi phản kháng những áp đặt vô lý.
Những lời mẹ mỉa mai bóng gió, những bài học giả danh giáo dục, tôi không thèm để ý nữa. Trừ việc sai tôi đi pha mì, những khác tôi cứ ngồi im trên giả làm khúc gỗ.
xung có nhiều người nên mẹ cũng không tiện mắng chửi quá đà. Ngoài việc sai vặt tôi, bà chẳng làm gì khác. Về sau ngồi lâu cũng mệt, bà bắt đầu buồn , còn tôi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút.
Tôi ngồi trên , tay bám lấy tay vịn ghế bên cạnh, đầu gật lên gật xuống, mấy lần suýt ngã.
Mệt đến đau cả người, tôi lờ đờ mở mắt nhìn mẹ:
“Mẹ, con có ngồi vào lòng mẹ một chút không? Ngồi không được.”
Mẹ không trả lời, chỉ hơi dịch người sang một bên nhường chỗ. Tôi thu người, khó khăn ngồi lên cạnh bà, nằm tư thế cực kỳ khó chịu.
Chưa đầy mấy phút, tôi đã bị đau đến tỉnh dậy, rồi lại chui về .
Có một dì ngồi gần nhìn tôi hồi lâu, thấy tôi lại quay về chỗ cũ liền đứng dậy :
“Bé ơi, lại đây ngồi dì này, chỗ dì còn trống.”
Giọng dì ấy rất ngọt, rất hiền. Tôi liếc dì một cái, không đáp.
Tôi vẫn giữ chút cảnh giác cơ bản – người thì không được đến gần.
9
Thấy tôi không phản ứng, dì ấy lại thêm mấy lần nữa, tôi vẫn lờ đi như không nghe thấy.
đến lần cuối cùng, mẹ bị ồn quá nên tỉnh dậy, bà nheo mắt nhìn tôi rồi nói:
“ ngồi thì ngồi đi, sắp tới rồi, không .”
“Con không quen dì ấy.”
Tôi hạ giọng, thì thầm: “Mẹ, con không quen dì ấy.”
Vừa dứt câu, dì ấy đã bước tới cạnh tôi, cười tươi như hoa, nhìn mẹ tôi nói:
“Chị, lại không quen? Nghe giọng chị chắc người Ninh thị nhỉ? Em cũng ở đó, biết lên mấy đời lại là bà con xa.”
Giọng dì ấy vừa nhiệt tình vừa thân thiện, câu đã kéo gần khoảng cách mẹ.
Tôi ngồi cạnh, lặng lẽ quan sát người họ trò chuyện về chuyện nuôi dạy con cái. Dì ấy nói chuyện rất khéo, câu nào cũng hợp ý mẹ.
Chẳng bao lâu sau, mẹ đã xem dì ấy như tri kỷ, nhau “chị chị em em” rất thân thiết.
“Em thấy con bé ngồi trên khổ quá, chỗ em có một vé ngắn chặng, người vừa xuống, còn trống đấy. Để con bé qua chỗ em nghỉ một lát thoải mái, chị cũng dễ nghỉ ngơi.”
Dì ấy vừa nói vừa xoa đầu tôi, tôi lập nghiêng người né tránh, không bị chạm vào. lòng cứ thấy là , khó chịu.
Mẹ chẳng từ chối, chỉ liếc tôi một cái, hừ nhẹ rồi khoát tay bảo tôi đi qua đó.
Thế là tôi bị sắp xếp ngồi cạnh dì ấy.
Sáu tiếng đi , nói ngắn cũng không ngắn, mà nói dài cũng không quá dài. Tôi vật vã một rồi cũng không chống lại được cơn buồn , cứ thế mơ màng thiếp đi.
tỉnh lại là dì ấy lay vai tôi, ghé sát nói : “Đến nơi rồi, mẹ con đang chờ phía trước.”
Bà nắm tay tôi kéo đi thật , tôi lảo đảo bước theo, đầu óc còn ngái chưa kịp tỉnh hẳn. Bà bảo đi thì tôi đi , bà bảo rẽ thì tôi rẽ.
đến khi tôi thực tỉnh táo lại… thì đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa .
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy hàng chữ treo lơ lửng trên cao, toàn thân bỗng nổi da gà. Một cơn lạnh từ xương sống chạy thẳng lên óc – vừa hoảng loạn vừa sợ hãi ập tới.
Đây là ?
Tôi ra khỏi ga rồi ?
Mẹ rồi? Mẹ đang ở ?
Dì ấy chẳng phải bảo sẽ dẫn tôi đi tìm mẹ ?
Tôi hoảng hốt nhìn , xung toàn là người xa , không có giọng nói thân quen nào, cũng chẳng thấy toà tháp cao mà anh trai từng kể.
Đây… không phải là nơi tôi phải xuống !
“Thả cháu ra! Cháu không đi dì!”
Tôi vùng vẫy dữ dội, cố hết sức gỡ tay dì ấy ra. Nhưng tôi còn , sức yếu, hoàn toàn không thoát được. Ngược lại, giãy quá mạnh, tôi bị bà ta tát một cái đau điếng.
“Mày la cái gì! Không biết dạy dỗ hả!”
Bà ta chửi tôi một câu rồi lôi mạnh tôi đi về phía đám đang di chuyển.
Tôi biết, nếu bị bà ta dắt đi mất thì đời tôi sẽ chấm hết.
Cô giáo từng dạy chúng tôi về an toàn, về bọn bắt cóc, buôn bán trẻ em – những hình ảnh đẫm máu và câu chuyện rùng mình đó đều là thật, đều từng xảy ra ở xung .
vậy tôi gào thét, tôi lóc, tôi dùng răng cắn thật mạnh vào tay người bà đó, làm đủ mọi cách để kéo dài thời gian, vừa vùng vẫy vừa gào lên kêu cứu:
“Cứu cháu ! Cứu cháu! Cứu cháu !!!”
10
“Con bé này là con chị à?”
Có rất nhiều ánh mắt bị hành động của tôi và bà ta thu hút. Phần lớn chỉ liếc qua rồi dửng dưng bỏ đi, chỉ còn lại người ông ánh mắt nghi hoặc, chăm chú nhìn chúng tôi.
“Là con tôi đó, nó không chịu nghe lời. Trên cứ đòi mua đồ ăn vặt, tôi không đồng ý nên nó làm ầm lên.”
Người bà buôn người đó thay đổi sắc mặt rất , vừa làm ra vẻ đau lòng lại vừa giận, giọng nói cũng đổi thành giống hệt mấy chú xung .
Tôi khựng lại một chút, thấy mấy chú đó chuẩn bị rời đi thì lập bật :
“Cháu không quen bà ấy! Cháu không phải con của bà ta ! Mấy chú ơi, cháu thật không quen bà ấy!”
Tôi nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, thành công khiến mấy chú dừng lại.
“ chú thấy … Con bé này ghê quá, trông chẳng giống mẹ con gì cả.”
Ánh mắt nghi ngờ bắt đầu dồn vào người bà buôn người. chú liền vây bà ta, còn có người rút điện thoại ra bấm số 110.
“Nếu nó không phải con tôi thì là con chú chắc? Buồn cười quá rồi đấy! Các ông mà làm lỡ việc của tôi thì đền nổi không?”
Mụ ta chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, còn mạnh tay đẩy một người ông chắn đường, rồi kéo tôi đi .
Tôi vội túm chặt áo một chú khác, còn to :
“Cháu không quen bà ta! Bà ấy không phải mẹ cháu! Mẹ cháu tên là Trương Quế Chi! Ba cháu tên là Lý Quốc Đống! Anh cháu tên là Lý Gia Hạo! Nhà cháu ở thôn họ Lý, huyện An Thành!”
“Cháu thật không phải con bà ta! Cháu không quen bà ta!”
Tôi nói rõ ràng, mạch lạc, từ tên người đến địa chỉ đều cụ như in – không là nói dối được.
Những người xung nghe thấy tiếng tôi hét lên bắt đầu kéo lại gần, vòng vây lặng lẽ được siết chặt . Một bà cụ tiến lên, túm chặt cánh tay người bà kia:
“Cô làm gì mà gấp dữ vậy? Con bé thảm thế này mà cô là mẹ thì chẳng thấy xót? Cô chắc chắn có vấn đề!”
“Đừng để cô ta đi! Đợi công an đến!”
“Bao vây đi! Đừng để cô ta chạy!”
Mọi người hét ầm cả lên, vòng người mỗi một . Có người tay còn lấy điện thoại ra chụp ảnh bà ta.
Việc đó khiến mụ nổi điên. Bà ta hung hăng đẩy ngã một chị gái đứng cạnh, rồi nhân có kẽ hở, bế bổng tôi lên và bỏ chạy.
Vòng vây bị phá một lỗ, mụ cúi người chui ra, lập lao về phía con đường dành người đi bộ.
Phía sau, đám quá bất ngờ nên chững lại giây, rồi không biết là ai hét lên:
“Bắt cái bà bắt cóc con nít kia lại!”
Ngay lập , đám như bùng nổ.
Không biết bao nhiêu chú bác, cô dì, cả mấy anh chị thanh niên đều lao ra đường đuổi theo. Những người lớn tuổi thì không chạy được, bèn đứng lại hét thật to để điều phối.
Người đuổi càng càng . Có người đi ngang, ban đầu thấy vui còn chạy theo bước, sau khi được kể lại câu chuyện thì mặt cũng biến sắc, lập chạy theo luôn.
Đây là một cuộc chạy đua mạng sống.
Tôi bị mụ ta bóp cổ, đầu ngửa lên, giật bắn cả người theo từng nhịp chạy. Tôi vừa vừa nấc, chẳng còn sức.
Bên cạnh có một chiếc xe van lao ra từ vỉa hè. Một gã ông gầy gò mở cửa xe hét lớn:
“Mau lên! lên!”
Bên xe tối đen như mực khiến tôi run rẩy. Tôi sợ hãi đến cực độ, dồn hết sức hét lên:
“MẸ ƠI!!!”
Tiếng hét đó là phản xạ bản năng. Thực ra tôi cũng không biết mình đang ai, chỉ là miệng bật ra như thế.
xong, tôi cũng cạn sạch sức lực. Cơ mềm nhũn, đầu gục xuống, mắt nhìn trân trân xuống mặt đất.
Chỉ còn biết chờ đợi số phận phía trước sắp ập đến.