Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Liên tiếp hai tháng trôi qua, không có bất kỳ tin tức nào.
Từ giày vò trở thành tê dại, từng ngày từng đêm trong mỏi mòn chờ đợi, chúng tôi dần học được cách tự lừa mình.
Một người bạn giới thiệu tôi đến một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng, nói ở đó có vị đại sư thật có đạo hạnh, chỉ cần thành thì mười phần có đến tám chín phần sẽ được linh ứng.
Tôi mang theo hy vọng bước đến chân núi, mỗi thang một lạy, thành kính quỳ trên từng đá. Cả cuộc đời này tôi không cầu gì khác, chỉ mong con gái tôi có thể bình an trở về bên tôi.
Nếu mạng sống có thể dùng trao đổi, người trả giá, xin hãy là tôi.
Tiếng quỳ đập trầm đục vang lên từng hồi trên đá. Vô số du khách đưa ánh nhìn về phía tôi — có người ngạc nhiên vì hành vi kỳ lạ ấy, có người thì khẽ thở dài: lại thêm một kẻ đáng thương.
Tôi mặc kệ những lời bàn tán ấy. Dù thang có ngàn cũng không cản được quyết của tôi. Dù có quỳ nát xương gối, dập vỡ trán, chỉ cần thần Phật phù hộ, những vết thương này đều xứng đáng.
khi tôi đã bò lên đến lớn, quỳ sụp trước pho tượng Phật, thì lại nói… tôi cưỡng cầu.
“Thí chủ nên quay về đi. Mạng đã do trời , không đổi được, cũng thay được.”
Ông ta thở dài một hơi, không tôi tiếp tục quỳ, đỡ cánh tay tôi lên tiểu tăng đưa tôi ra ngoài.
Tôi không .
Tôi quỳ trước Phật, nhét hết số tiền mang theo vào tay :
“Đây chỉ là một phần thôi, tôi có thể bán cả nhà, bán cả xe! Chỉ cần con gái tôi quay về, gì tôi cũng có thể !”
ông không tin, tôi mở thoại, lục ra bản thiết kế căn hộ mới trang trí:
“Tôi có tiền, thật có tiền! Căn hộ này mới sửa sang xong, bây giờ bán được hơn ba trăm vạn!”
không hề lay động, chỉ cúi niệm kinh.
Không sao… ông không nhận cũng được… vẫn còn hòm công đức…
Hòm công đức có thể hương! Có thể tiền hương!
Tôi cố gắng nhét hết số tiền ấy vào hòm công đức, tôi tin chỉ cần lên, Phật tổ nhất sẽ thấy được lòng thành của tôi, con gái tôi nhất sẽ trở về!
Tôi bò dậy, nhào đến trước hòm, đổ cả túi tiền vào bên trong. không hiểu sao, chỗ tiền ấy cứ bị kẹt lại, không thể lọt vào được.
niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, tiểu hòa thượng không cần ngăn tôi nữa, ông nói:
“Phật tổ đã nói cô biết thật rồi… chỉ là cô không tin mà thôi.”
“Không thể nào!”
Tôi ôm lấy nắp hòm, dán mặt lên đó mà khóc:
“Phật tổ nói dối! Con gái tôi nhất không sao! Tôi tiền! Tôi tiền hương mà!”
“Thí chủ, cô đã nhập vọng rồi.”
không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ quay vào trong , bỏ lại tôi quỳ trước pho tượng khóc một kẻ điên dại.
Người bạn đi cùng không đành lòng nhìn tôi thảm hại vậy, vài lần kéo tôi lên đưa tôi về.
sao tôi có thể rời đi? Chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi cũng sẽ không buông tay!
Tôi đuổi theo vào nội , quỳ rạp trước mặt , cầu xin ông ra tay:
“Xin ngài thương xót mà lấy con gái tôi! Con bé không ! Chỉ là bị nhốt ở đó thôi! Con bé chắc chắn chờ cha mẹ đến !”
“Tôi van ngài… nó mới bảy tuổi thôi mà…”
Tôi khóc lóc quỳ trên đất mà dập , trán sưng tím, từng dập đều rướm máu.
động lòng trắc ẩn, vẫn nhắm mắt không đáp lời.
Ông tôi hãy cam số phận, rằng mọi chuyện đều đã do trời , cưỡng cầu vô ích.
Dù tôi có nói gì cũng không lay chuyển được ông.
Tôi bị người ta bế ra ngoài.
Trong một mảng trắng xóa trước mắt, tôi lặng người nhìn lên trần cao vút.
“Nhu Nhu… mẹ sẽ không bỏ cuộc …”
4
Đạo gia và Phật tổ đều đã từ chối lời cầu khẩn thay mạng của tôi.
Tôi ngồi lặng trong nhà, óc mịt mờ, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Ba mẹ không tôi tự ý ra ngoài tìm Nhu Nhu, họ tôi phát điên, nghĩ quẩn, còn bắt chồng tôi trông chừng sát sao.
“Đừng lo, em sẽ không tự tử .”
Tôi nheo mắt vuốt ve khuôn mặt của anh:
“Không sao … Em sẽ không bỏ anh lại một mình.”
“Vậy thì trước tiên, em hứa với anh là đừng khóc nữa, được không? Mắt em sắp mù rồi đấy…”
Quầng mắt anh đỏ bầm cả lên, rõ ràng là khuyên tôi đừng khóc, thế mà chính bản thân anh cũng khá gì hơn. Ban công đầy ắp tàn thuốc là bằng chứng rõ ràng nhất: anh cũng là một kẻ hay khóc tôi thôi.
“Em không kiềm được… Em … Em lắm! Em LẮM!”
Tôi cắn tay, cố ép bản thân dừng lại — vô ích. Cơ thể không còn điều khiển của tôi nữa. Dù tôi có cắn đến bật máu, cũng thay đổi được gì.
Anh quen tay sát trùng vết thương tôi bằng cồn, sau đó ôm lấy tôi, dỗ tôi ngủ.
Anh nói đừng , có anh ở đây.
Anh nói đừng khóc, con sẽ cảm nhận được, con bé không thấy tôi vậy.
đến lúc tôi sắp ngủ thì nước mắt anh lại nhỏ vào hốc mắt tôi, lạnh buốt mà nặng nề:
“Giang … hôm qua anh mơ thấy Nhu Nhu…”
“Con bé nói con đau lắm… Con về nhà…”
“Con vẫy tay gọi anh… mà anh không nắm được tay con… con càng lúc càng xa…”
“Anh chạy theo điên cuồng mà không chạm được vào con bé… Con khóc, cầu xin anh con…”
“Anh là loại bố gì đây… ngoài việc ngồi chờ trong nhà thì được gì cả… Anh đau lắm, Giang à…”
Anh run lên, ghì vào ngực tôi, nước mắt thấm ướt chiếc váy trắng tôi mặc, dính lạnh vào da thịt tôi.
Tôi không mở mắt. Chỉ lặng lẽ nằm yên.
Mất con đã nghiền nát cả lồng ngực anh, anh không thể mình gục ngã. Khóc, có lẽ là điều duy nhất anh còn phép bản thân mình .
Gia đình này không nổi việc có hai người lớn cùng lúc sụp đổ.
Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…
Tất cả là lỗi của tôi.
Tôi sẽ bù đắp. Tôi thật biết mình sai rồi… Tôi sẽ sửa tất cả lại từ …
hối hận cuồng loạn dập nát mảnh lý trí cuối cùng trong tôi. Nhân lúc anh ra ngoài mua đồ, tôi cắt cổ tay, máu chảy ra. Dựa theo bài cầu thay mệnh mà tôi từng tìm được, tôi dùng bút lông nhúng vào máu của mình viết bùa lên da.
“Thần linh soi xét, đất trời chứng giám,
Thiên địa xoay chuyển vô cùng,
Con xin thay con gánh nạn,
Con xin lấy mạng con đổi lấy bình an con gái,
Cầu mong con được an khang, hạnh phúc trở về…”
Tôi lẩm bẩm đọc chú, tràn đầy hy vọng chờ phép mầu xảy ra.
Thần Phật không thể con tôi, vậy thì… tôi nhập ma cũng được. Đánh đổi gì cũng được, chỉ cần con bé an toàn quay lại là đủ.
Tôi quỳ trước bàn thờ, theo đúng hướng dẫn, dùng dao khắc chữ lên da. Từng nét, từng đường, tôi không run lấy một lần.
Vừa khắc đến chữ thứ sáu thì anh về đến nhà.
Anh đánh rơi con dao khỏi tay tôi, lập tức dùng băng gạc siết vết thương của tôi. Tôi vùng vẫy, cắn anh, đẩy anh — anh không nhúc nhích.
“Toàn là xạo cả! Em điên rồi hả Giang ?!”
Anh chửi tôi tát nước, tôi phát rồ mới tin vào tà đạo. Anh nói Nhu Nhu sẽ không bao giờ thấy tôi trở nên điên cuồng thế này.
“EM HẾT CÁCH RỒI!”
Tôi giật lại con dao, tiếp tục khắc lên da:
“Con bé khóc đấy anh biết không! Con bé khóc! Lũ buôn người chắc chắn đã hại con bé rồi! Em phải con! EM PHẢI CON!!”
“Em còn gì nữa… chỉ còn mạng này… Em thay con… Ông thầy có thể thay mà!!”
Tôi ôm con dao, không buông.
Không giật nổi, anh lấy luôn một con dao khác, rạch ngang tay mình:
“KHẮC ĐI! Em khắc gì, anh khắc theo!”
“Hôm nay hai vợ chồng mình cùng chảy máu đến ! Nhu Nhu quay về là sẽ thành trẻ mồ côi hoàn hảo!”
“Yên , anh sẽ không khắc sai ! Em viết sao, anh chép y chang!”
Anh nghiến răng nắm cán dao, giục tôi tiếp tục. Anh nói sẽ cùng tôi, cùng xuống địa ngục, cùng vào chảo dầu mà tội.
Tôi sao mà nỡ được chứ…
Anh có lỗi gì mà phải cùng tôi…
Tôi vứt con dao xuống đất, ôm chầm lấy anh mà khóc nấc lên.
Gió cuốn theo mưa quất thẳng vào ban công, tạt thẳng vào mặt chúng tôi. Không khí ẩm lạnh bao trùm hai người chúng tôi, trong tiếng khóc tủi khổ đó, thoại reo lên.
Là cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
“Alo… chị Giang phải không… chúng tôi đã tìm thấy con gái của chị rồi… mời chị qua đây một chuyến.”
Trong tiếng mưa rơi lộp bộp, giọng nói lẫn vào tạp âm nên tôi nghe không rõ lắm.
Tôi vừa khóc vừa ghì thoại vào tai, không dám lỡ một chữ nào.
Câu tiếp theo anh cảnh sát nói là:
“Xin hãy chuẩn bị tinh thần.”