Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bối rối, không muốn xem kỹ.
Tài xế giải thích: “Em có xem tin tức về Lâm Vũ Tường dạo gần đây không? Anh ta nổi tiếng rồi, nhiều ông chủ lớn cũng đang đi tìm người thân. Vị ông chủ này có tài sản hàng trăm tỷ, là đại gia nhất Hàng Thành.”
“Ông ấy dán thông báo khắp nơi, ai có manh mối sẽ thưởng mười vạn, tìm được con gái thì thưởng hẳn một triệu!”
Tài xế nói nhanh quá, tôi nghe không rõ.
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết chuyện đó, tôi phải đi đây.”
Tôi đã có chỗ để đến, đẩy chiếc xe nhỏ về phía đông của chợ đêm, nơi có một chiếc lều nhỏ có thể tránh gió.
“Đợi đã!” Tài xế định chạy theo, vừa quay đầu lại liền kêu lên kinh hãi: “Trời ơi, quên kéo phanh tay rồi!”
Chiếc xe tải của anh ta đang từ từ trượt đi.
Tôi vẫn đẩy xe trà chanh của mình, bước về phía đông.
Nơi đó có ánh đèn, dù sao cũng ấm áp hơn một chút.
5
Tôi ngủ mơ màng trong chiếc lều công cộng suốt một đêm, tỉnh dậy toàn thân lạnh buốt, tay chân tê cóng, cổ đau nhức.
Xung quanh bắt đầu náo nhiệt, phần lớn là những sạp bán bữa sáng, hương thơm của bánh bao lan tỏa, hấp dẫn người qua lại.
Một dì đi ngang nhìn thấy tôi co ro trên chiếc ghế trong lều, giật mình hoảng hốt.
“Cô gái, cháu không sao chứ? Trời lạnh thế này mà nằm đây à?”
Có lẽ dì ấy nghĩ tôi là người vô gia cư.
Tôi đáp mình không sao, chỉ đang nghỉ ngơi chút.
Dì lắc đầu, đưa cho tôi hai chiếc bánh bao.
Tôi ăn ngấu nghiến, cuối cùng cũng thấy ấm hơn một chút.
Chút hơi ấm đó khiến tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình.
Trong thời tiết giá lạnh thế này, tôi lại để mình lang thang ngoài đường.
Nếu trời đột ngột hạ nhiệt hoặc có tuyết rơi, sức khỏe tôi sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Có khi còn chết cóng mất!
Nếu thật sự chết cóng, tôi đúng là ngu ngốc đến tột cùng, chỉ vì một tên đàn ông tồi mà hủy hoại chính mình!
“Dì ơi, để cháu giúp dì bán bánh bao nhé.” Tôi hà hơi, lấy lại tinh thần.
Là một cô gái chật vật nơi rìa xã hội, tôi nhất định phải kiên cường.
Một đống phân thối đã chất đống suốt năm năm, giờ ngửi thấy mùi hôi thì nên ném nó đi!
Sáng sớm người qua lại đông đúc, dì bận rộn không ngớt, có người giúp đỡ cũng tốt.
Tôi phụ dì bán bánh đến tận mười giờ sáng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt tôi, cảm giác như được tái sinh.
Dì đưa tôi năm mươi tệ, bảo là làm ăn nhỏ, mong tôi đừng chê ít.
Tôi tất nhiên không chê, đẩy chiếc xe trà chanh của mình đi nhập hàng, dự định sau khi dọn hàng buổi tối sẽ thuê một phòng trọ có lò sưởi để nghỉ ngơi.
Tôi vẫn còn mấy trăm đồng trên người.
Nghĩ đến đây, tôi lại hận chính sự ngu ngốc của mình.
Tôi và Lâm Vũ Tường có ba mươi vạn tiết kiệm chung, tối qua tôi chỉ mãi buồn và giận dữ, quên mất chuyện đó.
Phải đòi lại tiền, ít nhất một nửa số đó là của tôi!
Tôi đẩy xe quay về phòng trọ, nhưng phát hiện đã vắng tanh, thậm chí ổ khóa cửa cũng đã bị thay.
Tôi tức giận đập cửa, nhưng không ai trả lời.
Lâm Vũ Tường không lẽ đã ôm tiền của tôi bỏ trốn?
“Đồ ghê tởm!” Tôi chửi một tiếng, năm năm tình cảm giờ đây chỉ là vũng bùn hôi thối, khiến tôi kinh tởm.
Tôi xoay người, bắt gặp một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng đang đứng trên bậc thang nhìn tôi.
Cô ta đeo túi LV, khoác áo khoác dày sặc sỡ.
So với cô ta, tôi trông đơn giản, quê mùa như một con bò già nơi làng quê.
“Cô là Tô Chỉ?”
6
Trên mặt người phụ nữ ấy nở nụ cười, trông rất lịch sự.
Tôi gật đầu.
Cô ta tiến lên, lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng.
Chỉ liếc mắt tôi đã nhận ra – đó là thẻ của tôi.
Vậy thì, người phụ nữ này không ai khác chính là Lương Tuyết.
Tôi chưa từng gặp cô ta, nay gặp rồi, mới thấy quả thật đúng chất người thành phố lớn, thật tinh tế.
“Cô Tô Chỉ, Lâm Vũ Tường đã kể hết mọi chuyện cho tôi rồi, anh ấy quá nóng nảy, đuổi cô ra khỏi phòng.”
Lương Tuyết không tự giới thiệu, ánh mắt thoáng qua nét cười khinh miệt, rồi thản nhiên nói tiếp:
“Tôi đã mắng anh ấy, và mang thẻ này trả lại cho cô, không đụng đến một đồng nào.”
Khóe môi cô ta cong lên thành nụ cười nhẹ:
“Số tiền tiết kiệm của Lâm Vũ Tường bao năm qua, cứ coi như là bồi thường cho cô, giữ lấy đi, về quê sống tốt, đừng khổ sở ở đây nữa.”
Cô ta thản nhiên sắp đặt cho tôi.
Tôi cảm nhận rõ sự cao ngạo bẩm sinh của cô ta.
Rõ ràng đứng dưới chân cầu thang, nhưng ánh mắt cô ta như nhìn xuống từ trên cao, dùng giọng điệu gần như thương hại để quyết định chỗ đứng của tôi.
Tôi – một đứa trẻ mồ côi đến từ thị trấn nhỏ – không xứng lọt vào tầm mắt của cô ta.
Tôi lẽ ra phải cảm ơn cô ta, vì ít ra cô ta đã mang thẻ về, đưa lại cho tôi số tiền cứu mạng.
Tôi cảm thấy thật nực cười.
“Tôi có phải nên cảm ơn cô không?” Tôi nhìn thẳng vào Lương Tuyết.
Cô ta cười khẽ:
“Không cần, đây là thứ cô đáng được nhận. Tôi đã tìm hiểu rồi, giá nhà ở quê cô – Mậu Huyện – chỉ hơn sáu nghìn tệ một mét vuông, cô có thể dùng số tiền này làm tiền đặt cọc, cũng không uổng phí năm năm tuổi xuân.”
Tôi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô ta cau mày: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là rất ít gặp được người như cô.”
“Người như tôi?”
“Phải, rõ ràng là người thứ ba, mà vẫn có thể nói cười trước mặt người bị hại, làm sao mà cô làm được vậy?” Tôi hỏi một cách chân thành.
Cô ta cuối cùng cũng không cười nổi.
Cô ta đã nhận ra tôi không phải là kẻ mềm yếu dễ bị bắt nạt.
Tôi không phải là một cô gái nhỏ ngốc nghếch, chỉ biết khóc lóc rồi lặng lẽ trở về quê.
“Xem ra, cô gái đáng thương của chúng ta cũng không dễ xơi, thế này đi, tôi tăng thêm mười vạn, cô rời khỏi Hàng Thành hôm nay, thế nào?”
Lương Tuyết nhìn tôi đầy soi mói.
“Dù cô có đưa tôi một triệu, tôi vẫn ở đây.” Tôi cười nhạt, “Cô thật ra rất sợ tôi đúng không? Sợ tôi vạch trần bộ mặt thật của Lâm Vũ Tường, sợ tôi làm ảnh hưởng danh tiếng của cô.”
Sắc mặt Lương Tuyết biến đổi, ánh mắt trở nên u ám, đầy toan tính.
Cô ta bị tôi nói trúng tim đen.