Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước đây hắn không điều đó. vào lúc này, hắn dường như đã nhận ra điều đó. Vì thế hắn đưa tay chạm vào Lâm Xuân: “Cô có không? Mỗi lần cô đều giống cô ấy.”
Vẻ của Lâm Xuân thay đổi đáng kể.
Bùi Nhiên tiếp tục: “ vốn rất thích điệu, cô ấy rủ tôi mua kem cô ấy và cùng tôi chơi khắp công viên giải trí. Tôi đã hứa với cô ấy rất nhiều điều, tôi chưa giờ có thời gian thực hiện. cùng, tôi lại lại tất với một cô .”
Đôi mắt của Lâm Xuân đỏ bừng, cô đưa tay ra và tát hắn một cái thật mạnh.
“Vậy anh xem tôi là thế thân?”
Bùi Nhiên lắc : “Cô chưa giờ là của tôi.”
Không có gì đau lòng hơn việc g**iết một đó.
Lâm Xuân chợt hiểu ra nụ đáng thương trên Mạnh Uyển khi cô rời .
Hóa ra đó không phải là buông bỏ.
Ngay từ Mạnh Uyển đã Bùi Nhiên sẽ không còn thích Lâm Xuân nữa, hắn thích Mạnh Uyển đã biến kia.
Những ký ức tội lỗi ngày càng lớn lòng hắn, buộc hắn từng chút một nhớ lại tất những ngọt ngào và tình yêu mà hắn đã có. Sau đó, tình yêu ngày càng lớn hơn đến khi nó hoàn toàn bọc lấy hắn.
Cô nghĩ cô là ?
Lâm Xuân l, một kẻ thứ ba đã hủy hoại người , cùng chẳng thu gì . Lâm Xuân vẫn thử, thúc giục hắn ký giấy ly hôn. Hai người đang đứng ở hành lang thì bị bà hàng xóm đụng phải.
“Tiểu tam đã đến cửa luôn rồi, thật vô liêm sỉ!”
Lâm Xuân đỏ bừng.
Bùi Nhiên trông như hồn. Hắn thì thầm rằng đó là lỗi của hắn và hắn đã người phụ nữ hắn yêu nhất.
do người hàng xóm quay lại không khỏi quá phấn khích.
Mọi người đều Lâm Xuân là tiểu tam và Bùi Nhiên đã lừa dối hôn nhân, hai người đã hợp sức ép vợ hắn bỏ , khiến họ trở thành cặn bã của xã hội này.
Đoạn đã lan truyền trực tuyến.
Nhà trường đuổi học Lâm Xuân và bố mẹ cô xấu hổ vì cô . Họ đến trường ngay đêm và đưa Lâm Xuân về quê, rằng họ sẽ gả cô đó đổi lấy tiền cưới vợ con trai.
Dường như không cảm thấy tiếc Lâm Xuân. Mọi người đều cô đáng bị như vậy, đây là hậu quả mà cô đã gây ra hủy hoại gia đình người .
Thế còn sự báo ứng của Bùi Nhiên thì sao? Hắn việc và cầm tờ giấy ly hôn, tìm kiếm Mạnh Uyển khắp nơi, cảm thấy tội lỗi và hối hận tột cùng, sửa đổi và quay lại với nhau.
Bùi Nhiên nhớ lại mọi nơi mà hắn và Mạnh Uyển đã từng đến cùng nhau, tìm kiếm từ năm này qua năm .
Năm thứ ba, hắn tìm thấy Mạnh Uyển trên cây ước nguyện. Tấm thiệp chúc lại, trên đó ghi: Tôi hy vọng từ nay trở tôi sẽ nhiều hơn.
Bùi Nhiên chợt nhận ra.
Mạnh Uyển đã việc chăm chỉ uống thuốc và sống sót. Nụ trên khuôn cô ấy dần dần bắt nhiều hơn, cùng cô ấy lại rơi nước mắt suốt ngày. Có lẽ là của cô ấy tái phát. Xem ra chính sự phản bội của hắn đã khiến cô ấy nụ .
Tim Bùi Nhiên đau đến không thở , cúi người xuống và nôn ói dữ dội. cùng, hắn phun ra một ngụm m.á.u lớn, bẩn tấm thiệp ước nguyện tay.
Hắn hoảng sợ đến mức lau sạch chữ viết trên tấm thiệp ước nguyện. xin lỗi hết lần này đến lần .
Hắn phản bội Mạnh Uyển và bẩn tấm thiệp ước nguyện của cô. Hắn là một người rất xấu xa.
Bùi Nhiên đưa đến viện. Có lẽ lời thề ở bàn thờ tổ tiên đã bắt thành hiện thực. Là kẻ phản bội, hắn mắc ung thư. Ung thư dạ dày giai đoạn .
Hắn đau đớn lăn lộn trên và không nhiêu đêm đã nôn ra máu, hắn vẫn hy vọng Mạnh Uyển có thể quay lại tìm mình.
không.
Khi Bùi Nhiên sắp bất tỉnh, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh của một đoạn ngắn đang phát trên bên cạnh. Cô có giọng giống Mạnh Uyển. Hắn thử mở mắt ra xem lại đoạn , xem cô có phải là người con hắn hằng thương nhớ không?
nó đau quá. Hắn cố gắng bò lên và nôn ra một ngụm m.á.u lớn, cùng, c**hết trên .
Khoảnh khắc trước khi c**hết, Bùi Nhiên vẫn đang suy nghĩ: “Nếu tôi đã c**hết, chắc chắn cô ấy sẽ rất buồn.”
18
Buồn sao?
Tôi nhận cuộc gọi từ viện.
Bông hồng tay tôi bỗng bị gió thổi bay xuống đất, đó là loài hoa mà Bùi Nhiên yêu thích.
“Nó rơi xuống đất rồi. Cô có thêm nữa không?”
Bác sĩ Dương Tình lấy tôi một chiếc áo khoác và mặc vào, rồi ngồi cạnh tôi nhìn những bông hồng dưới đất.
Tôi cúi nhặt bông hồng lên, xé hết cánh hoa và chúng rơi xuống thung lũng theo gió.
“Không nữa.”
Vứt bỏ mọi thứ.
Tôi không còn nó nữa.
(–END–)
—–