Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Sau một vòng và vài lời xã giao, Chu Túy đứng dậy, giọng nói vốn đã trầm nay lại càng khàn khàn gợi cảm: “Chính thức giới thiệu một chút, bạn gái tôi – Trần .”
Cả bàn đồng loạt hò reo: “Chào dâu ạ!”
Tôi đỏ bừng cả .
Có người trêu: “ dâu là cô gái đầu tiên của Chu đó nha! Có thể khiến Chu rơi lưới tình, đúng là bản lĩnh!”
Cô gái đầu tiên á?
Không ngờ Chu Túy chưa từng yêu ai trước đó…
Thế… kỹ năng hôn của anh là luyện với ai ?
Chẳng lẽ trời sinh thần đồng?
Tiệc đến giữa chừng, mọi người lần lượt mang quà ra tặng. Tôi lấy quà của mình ra.
Chu Túy cầm món quà, nhướn mày: “Tại lại là quần cài nút?”
Ờm… vì tiện tháo cho tôi sờ…
Tôi nặn ra một nụ cười ngọt xớt: “Cái này hợp mặc lúc chạy bộ buổi sáng lắm.”
Chu Túy nhếch môi cười khẽ: “Trần , nói dối là không đâu.”
Tôi chột dạ, vội nốc liền hai ngụm để trấn tĩnh.
Không ngờ ngấm hơi nhanh, tôi phải vệ sinh rửa bằng nước lạnh để tỉnh táo.
đang táp nước lên , Kiều Uyển bước làm tôi tỉnh cả ngủ.
Cô ta thoa son nói: “Trần , tôi thật sự tò mò, tại cô lại thích Chu Túy? Hai người các cô… hoàn toàn không giống nhau, khác biệt một trời một vực.”
Tôi căng hết dây thần kinh – đây, muốn tuyên chiến à?
Kiều Uyển vẫn nhàng chỉnh lại lớp son: “Chu Túy ngạo mạn, dễ nổi nóng, lạnh nhạt và rất khó thân. cô thì khác – xinh xắn, dễ thương, tính cách thân thiện, hay cười. Nhìn một cái là khiến người ta muốn lại gần.
Ơ…
Tôi uống nhầm à?
gái xinh đẹp này đang khen tôi đó hả?
Mắt tôi biến thành lấp lánh trời, Kiều Uyển bật cười: “Nếu không phải vì bị gia đình thúc ép, tôi chẳng thèm để ý đến Chu Túy đâu. Giờ muộn , tôi trước. Kết bạn WeChat nha, sau trò chuyện.”
Tôi gật đầu gà mổ thóc.
ra khỏi vệ sinh, lại chỗ ngồi thì thấy bầu không khí rộn ràng hẳn lên, mọi người bắt đầu đồng thanh hét: “Chu thua thì phải chơi! Dắt dâu đi! Dắt dâu đi!”
Ngay cả bàn bên cạnh quay sang hóng chuyện.
Tôi mờ mịt: “ ?”
Chu Túy trả lời tỉnh bơ: “Không có , chơi game thua, phải chịu phạt thôi.”
Tôi cười khoái chí – trước kỳ thi anh bắt tôi chịu phạt bao nhiêu lần, giờ tới lượt !
Tôi hí hửng : “Phạt ?”
Chu Túy nghiêng người lại gần, giọng mang theo mùi nhàn nhạt: “ mang chứng minh thư theo không?”
Tôi lắp bắp: “C-có… mang…”
Giọng anh hạ thấp, khàn và dịu rót mật: “… được không?”
Không gian yên lặng.
“Tôi có nhầm không, Chu đang ý kiến người khác đấy à?!”
“Chu ‘được không’ kìa! Tôi nằm mơ hay ?”
“Không phải anh ấy từng nói ‘làm được thì làm, không thì biến’ ?!”
Chu Túy nhướn mày nhìn lướt mấy người ồn ào: “ lắm lời nữa thì biến thật đấy.”
thì, ai nấy im thin thít.
Tôi lúc này mới hiểu ra ý anh, đỏ bừng bừng, cúi đầu kéo tay áo anh, thừa lúc anh quay người, úp n.g.ự.c anh, khẽ khàng nói: “…Được.”
dứt lời, cả người tôi xoắn thành một cọng mì Ý.
Chu Túy không hề do dự, vòng tay ôm tôi rời khỏi quán bar. Nhưng anh không đưa tôi đến khách sạn bên cạnh.
Gió đêm thổi, dòng người vẫn lại tấp nập, Chu Túy nghiêng đầu nhìn tôi: “, với anh nhé.”
Tôi không biết có phải mình nhầm không, giọng anh dường có chút… nghèn nghẹn.
Tôi : “ anh ở đâu?”
Chu Túy lần đầu chủ động nắm tay tôi: “ đến đâu, nơi đó là anh.”
Tôi im lặng – không phải vì không biết nói , là vì… nghẹn quá nói không ra chữ nào.
Cuối cùng, anh dẫn tôi căn hộ nhỏ gần trường anh tự mua.
Chu Túy: “Anh đi tắm trước.”
“…Ừ.”
Tôi ngồi ở sofa, tiếng nước chảy tắm đầu óc bay bổng, cứ con chim cút bé bỏng đang hoảng loạn. đầu toàn là mấy hình ảnh… không tiện nhắc tới.
Đến khi Chu Túy bước ra, mắt tôi dính … bụng anh.
Cơ bụng ẩn hiện, bả vai rộng, chân dài, eo nhỏ…
Với vóc dáng thế kia, bảo tính cách có hơi thất thường vẫn đứng top nam thần.
Anh dùng khăn lau tóc một cách tùy ý, thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi. Tôi liền cảm thấy cả việc… thở thôi khó.
Chu Túy : “Sợ à?”
Tôi mở miệng giọng run rẩy: “…Không.”
Anh cười : “Nhóc con nói dối.”
Tôi cắn môi, lấy hết can đảm: “Chu Túy, … có thể sờ thử cơ bụng anh không?”
Giọng tôi càng nói càng nhỏ, đến mức chẳng biết anh có rõ không.
Chu Túy bật cười, cúi sát người: “Anh không rõ… đợi lên giường nói lại lần nữa.”
—
Đèn phòng tắt.
Bầu trời đêm mênh mông, một vài ngôi rơi xuống, kéo theo đuôi sáng dài, lướt ngân hà.
Có lẽ tối nay, tôi chính là món quà sinh nhật của Chu Túy.
Sáng hôm sau, tôi ngủ quên đến tận gần trưa. Hôm khóc nhiều quá, mắt sưng húp.
Tắm xong, đến cả sức cầm máy sấy tôi chẳng có.
Chu Túy cầm lấy, thành thạo sấy tóc cho tôi.
“Anh hay sấy tóc cho mẹ.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Chu Túy nhìn tôi gương, giọng: “Khi nào rảnh, anh dẫn gặp bà ấy.”
Tôi: “… chiều nay đi. Mai phải quê ăn Tết .”
Chu Túy mỉm cười: “Được.”