Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

[FULL] Không Để Lỡ Nhau

Tác giả: Vương Nhị Meo

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

tôi ngoại tình rồi, lộ trình di chuyển được công bố, lại giống hệt lộ trình di chuyển của một minh tinh nhỏ.

Tình yêu là một vầng sáng rực, xanh đến mức khiến tôi hoang mang.

Tôi đội đầu thảo nguyên xanh mướt, tức giận gọi điện cho Phương Hạo:

“Ly hôn!!!”

Giọng nói lười biếng lại hơi khàn khàn của Phương Hạo vang lên điện thoại:

“Ồ, chiếc Ferrari F12 mua, tôi đành tặng cho người khác nhỉ, Ly?”

“Éc… Em nghĩ là em vẫn có thể kiên trì thêm một chút nữa.” Tôi vội nói.

1

Tôi và Phương Hạo là cặp đối tác hôn nhân điển hình.

Lần đầu gặp mặt, tôi đã hợp nhau ngay; lần thứ gặp mặt, sau khi kiểm tra báo cáo tín dụng và báo cáo khám sức khỏe của nhau, tôi trực tiếp đăng ký hôn.

Anh chọn tôi hy vọng vợ mình sau khi hôn sẽ nhắm mắt ngơ; còn tôi, có thể nhắm mắt.

Tôi chọn anh anh có , còn không nhà.

Anh lưu luyến trong khu rừng nhỏ của mình, còn tôi vui vẻ trong ao cá nhỏ của mình.

Không sống chung với bố mẹ , không nhà, tiêu thoải mái.

Thời gian trôi qua gần nửa năm, tôi rất là vui vẻ.

Cho đến khi dịch bệnh bùng phát, Phương Hạo trở thành “con cưng của trời”, lộ trình di chuyển được công bố lại giống hệt với một minh tinh nhỏ.

Tôi trở thành nữ hoàng thảo nguyên.

Có người đào ra thân phận đã hôn của tôi, cư dân mạng đa năng thậm chí còn đăng ảnh đăng ký hôn của tôi, toàn bộ cư dân mạng bắt đầu thương xót tôi, topic “ngồi chờ ly hôn” càng ngày càng hot.

Tôi đội đầu thảo nguyên xanh mướt, tức giận gọi điện cho Phương Hạo:

“Ly hôn!!!”

Giọng nói lười biếng lại hơi khàn khàn của Phương Hạo vang lên điện thoại:

“Ồ, chiếc Ferrari F12 mua, anh đành tặng cho người khác nhỉ, Ly?”

“Éc… Em nghĩ là em vẫn có thể kiên trì thêm một chút nữa.” Tôi vội nói.

Mặc dù cuối cùng hot search của tin đồn đã bị gỡ bỏ nhưng việc vẫn lọt đến tai bố mẹ Phương Hạo, ngày họ được cách ly, người vội vã Hải Nam trở Bắc Kinh.

Không phải tin đồn, chuyện tôi hôn, họ hoàn toàn không biết.

“Ra giá đi, bao nhiêu để rời khỏi con tôi?”

Drama giật gân như trong phim truyền hình lúc 8 giờ tối đã xảy ra với tôi.

Lúc , tuy tôi đã lục lại tất những chuyện buồn trong đời mình nhưng vẫn không nhịn được bật .

“Mười vạn.”

Dù sao cũng chỉ là mua bán một lần, cú chót còn hơn.

chúc đứa hạnh phúc!”

Ủa ???

“Đừng… bác có thể mặc !”

Xong rồi, đòi cao quá…

Tôi và Phương Hạo ngồi cạnh nhau, bố mẹ anh đi đi lại lại trước mặt tôi như xay bột, rồi nói:

“Con tôi tính tình nào tôi biết rõ, đứa đã hôn rồi thì nhanh chóng sinh con đi.”

Tôi… không phải chứ… cái

Tình tiết không nên như chứ, giấc mơ đổi đời của tôi tan thành mây khói.

“Mẹ nói cho con biết, lần mẹ và bố con là không đi nữa đâu, giờ mẹ nghỉ hưu rồi, chẳng có việc , chỉ chơi với cháu thôi.”

Mẹ Phương Hạo đập bàn nói với anh.

được, con đi tìm việc trông trẻ cho mẹ.”

Phương Hạo bĩu môi, bất cầ đáp lại.

“Phương Hạo! Đừng có đùa với mẹ, mẹ chỉ chơi với trẻ con nhà mình!”

Mẹ Phương Hạo lại đập bàn.

“Cũng được, dù sao chính sách nhà nước cũng nới lỏng rồi, hay là mẹ và bố cố gắng thêm một chút nữa đi~”

Phương Hạo mỉm , thờ ơ đáp lại.

“Phương Hạo! Con thiếu đòn lắm đúng không!!!”

Tiếng mẹ Phương Hạo mắng vang khắp trời.

Phương Hạo đúng là đứa con ngỗ nghịch, chỉ trong tích tắc đã khiến bố mẹ tẩn cho một trận.

Ra khỏi nhà bố mẹ , tôi trèo lên xe sang của Phương Hạo để nhà.

Những ngón thon dài của anh gõ nhẹ lên vô lăng, kia linh hoạt chuyển số, khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt đào hoa khá dưới ánh đèn neon đêm khuya, khuôn mặt không biết đã hại bao nhiêu người rồi.

“Sao, có thấy đàn ông lái xe một rất không?”

Phương Hạo tôi đang ngại ngùng không dám chằm chằm vào anh, nhướng mày hỏi.

“Là đàn ông lái Ferrari một rất .”

Tôi “ha ha” một tiếng, không nói . Những thứ người ta coi là xinh người anh, đều không bù đắp được nỗi đau mất mười vạn của tôi.

? Đang nhắc khéo đấy hả?”

Phương Hạo liếc tôi, rồi lấy một chùm chìa khóa Ferrari hộc đựng đồ ra ném cho tôi:

“Đỗ trong gara nhà rồi, đừng khoe khoang quá đấy.”

Tôi đón lấy, nịnh nọt nói:

“Cảm ơn ông chủ!”

“Còn biết ai là ông chủ của em à? Coi anh ra ? Mười vạn? Em tưởng mình đang chơi đấu địa chủ à, Ly?”

Phương Hạo từng câu từng chữa chế giễu tôi.

“Haha… em đùa tý thôi .”

Ai bảo anh có thì cũng được, còn tôi không có thì đành chấp nhận số phận, ôm chặt lấy chân kim chủ chứ biết sao giờ.

2

mở cửa, khuôn mặt của Phương Hạo lập tức sa sầm, ấn đường nhíu chặt lại.

Ly, em đúng là giỏi phá!”

“Cái nhà , chuột vào còn phải mở định vị.”

Khắp nơi là hộp đồ ship tới, bàn ăn còn có gà rán và bún ốc tôi đang ăn dở, ghế sofa là một đống quần áo đã giặt, hoặc chưa.

Phương Hạo vốn là người cầu toàn, còn tôi thì luôn qua loa.

Phương Hạo không bao giờ nhà nên tôi đã buông thả bản thân, biến biệt thự phong cách sang trọng dần trở thành phong cách nhà bỏ hoang.

Ly? Nhà mình bị tắc cống à?”

Phương Hạo bịt mũi, mặt đầy ghê tởm.

“Haha… là bún ốc.” Tôi ngượng ngùng trừ.

Phương Hạo dùng chân đẩy từng hộp đồ ship sang một bên để bước vào, lúc chạm phải một hộp nào đó, bên trong bỗng phát ra tiếng rung “brrr brrr”.

Tôi xấu hổ chui xuống đất, vội vàng đá một cái, cố gắng nó ngừng lại.

Nhưng tiếng động dường như còn lớn hơn, còn thay đổi độ mạnh nữa…

“Chơi vui lắm, Ly.” Phương Hạo nhạt tôi.

“Đó… là bàn chải điện thôi!!!”

Tôi dùng xé hộp đồ ship, lấy thứ bên trong ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương