Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
…
Bạn tôi vô cùng “ hèn nhát” chuồn mất.
Lộ Ngạn túm lấy tay tôi kéo hành lang vắng người, từ trên cao xuống tôi, tôi thật sự nghi ngờ giây tiếp theo hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t tôi mất.
“Sao anh lại tới đây?” Tôi tay trước.
“Anh không phải là ý đến tìm em đấy chứ?”
Lộ Ngạn lười biếng nhếch mép: “Chu Niệm, cô không có gương thì cũng phải có bồn cầu chứ hả?”
“Tôi là diễn cùng ban nhạc, nếu không tình cờ gặp được cô, thì tôi còn chẳng biết mấy năm nay hóa tôi cô “chơi chùa” đấy.”
“Em chỉ là nói đùa với bạn thôi mà, anh biết đấy, anh làm tổn thương em sâu sắc quá, em cũng là người sĩ diện mà.”
Tôi quay đầu không Lộ Ngạn, lại hắn ta bóp cằm ép tôi phải quay mặt lại.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi:
“Chu Niệm, chẳng lẽ cô luôn coi tôi là thằng ngốc hả?”
Đúng vậy, tôi thầm đáp lòng, dùng sức gỡ chiếc cằm đau nhức hắn ta bóp , giữ vẻ bình tĩnh nói:
“Lộ Ngạn, dù sao thì mấy năm nay em với anh cũng coi là tận tâm tận lực rồi, tự anh sờ lên lương tâm mà nói , em với anh thế nào?”
“Em không có có lỗi với anh , ngược lại là anh luôn có lỗi với em, dù em thật sự “chơi” anh cũng không tính là “chơi chùa”, chẳng lẽ thanh xuân em không phải là thanh xuân chắc?”
“Đã đến bước đường rồi, chúng ta nên “giải tán vui vẻ” thì hơn, ít nhất thì —” Tôi dừng , rốt cuộc vẫn không nói được hai chữ “ yêu nhau”.
“Ít nhất thì cũng từng có đoạn tình cảm.”
Lộ Ngạn tôi lâu, ngay lúc tôi tưởng rằng hắn ta lại sắp nổi giận, thì hắn ta đột nhiên bật cười.
Dưới ánh đèn, đôi mắt và hàng mày hắn ta vẫn đẹp đẽ xưa, chỉ là tôi đã không còn rung động nữa rồi.
Người đẹp đến đâu ngắm mãi nghìn ngày đêm, cũng đủ chán rồi.
“Chu Niệm, cô cũng tự coi mình là “món ngon” quá đấy.”
Lộ Ngạn nhếch mép: “Đương nhiên là phải “giải tán vui vẻ” rồi, cô tưởng rằng tôi còn dây dưa với cô chắc?”
“Chỉ là cô nhớ kỹ , không phải cô đá tôi, mà là Lộ Ngạn tôi đá cô.”
Nói rồi hắn ta quay người rời , cứ phía sau lưng có thứ đó dơ bẩn lắm vậy.
Tôi bóng lưng hắn ta thở dài tiếng.
Lộ Ngạn đời đúng là chưa từng ai đá, có lẽ tôi đá khiến hắn ta bực bội.
nếu nghĩ vậy có thể khiến hắn ta dễ chịu hơn , thì tôi cũng không sao .
6
Tôi vẫn duy trì tần suất tăng ca trước đây, cũng muộn hơn mỗi ngày.
Thỉnh thoảng anh ta tiện đường đưa tôi , thời tiết cuối thu đầu đông mang theo cái lạnh khô ráo, dòng xe cộ đèn đuốc sáng trưng, người đường co ro áo khoác, cái lạnh khiến khoảng cách giữa mọi người dường xa hơn, vô thức muốn xích lại gần nhau hơn.
Chúng tôi nói dự án , kể nhau nghe dạo gần đây đã làm những , tôi kể với anh ta những người tác khiến tôi thấy khó chịu, thỉnh thoảng anh ta cũng phụ họa theo:
“Đúng vậy, tôi cũng thấy cái người kia đúng là đồ ngốc nghếch.”
Sau đó hai cùng bật cười.
Thời gian trôi qua, tôi có thể cảm nhận được thiện cảm anh ta dành tôi đang từng tăng lên, thế là vào ngày tuyết đầu mùa rơi, tôi quyết định “xuống tay” mạnh hơn.
Tôi xin nghỉ phép với anh ta, khi anh ta hỏi lý do, tôi do dự trả lời:
“ em có việc.”
Lẽ đến nước thì không nên hỏi thêm nữa, lại nhíu mày.
“Có phải người cô có không? Có tôi có thể giúp được không?”
Tôi có xấu hổ cười cười:
“Không phải ạ, là mẹ em ép em mắt.”
ngẩn người.
hiếm khi thấy vẻ mặt trên mặt anh ta, tôi bổ sung thêm: “Em cũng 27 rồi, em giục ghê lắm, trước kia em đều từ chối hết, lần không không được.”
lâu sau, cúi đầu:
“Vậy được, cô cũng biết dạo gần đây khá bận, tôi chỉ có thể duyệt cô —” Anh ta làm bộ đồng hồ, “hai tiếng đồng hồ, tôi nghĩ thời gian mắt cũng đủ rồi, được rồi, bây giờ còn tiếng năm mươi chín phút nữa.”
…
Tôi không hề lừa dối , tôi đúng là phải mắt.
Dạo gần đây mắt đều không có tiến triển , mẹ tôi sắp phát điên lên rồi.
Khó khăn lắm lần mới có tượng mắt chất lượng không tệ, du học sinh nước, làm việc ở lớn, cao 1m80, dáng vẻ thư sinh nho nhã, nói cũng tôn trọng phụ nữ, không hề có kiểu “bố thiên hạ mẹ thiên nhiên” dạy đời.
Tôi thấy hứng thú, không khỏi nói nhiều hơn mấy câu.
Đang nói thì tượng mắt vệ sinh, tôi cúi đầu nghịch điện thoại, cảm giác được có người ngồi xuống diện, vừa định lên tiếng thì lại im bặt.
{Người đang ngồi trước mặt tôi không ai khác, chính là Lộ Ngạn.