Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

13

Khả năng đó khiến tôi nặng trĩu suốt từ gặp gái .

Cảm giác như rượu nho chưa ủ kỹ, vị hậu ngọt đủ, chỉ toàn chát với chua.

Tôi không biểu lộ gì ra ngoài, vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Chu Đình.

Không ngờ anh ta lại tỏ vẻ không hài .

Vừa lên xe, anh ta chưa vội nổ máy đã lạnh mặt :

“Tiểu Uyển, mấy lời ta vừa nói, em không có gì anh à?”

Trong đầu tôi xoay đủ tám trăm vòng, miệng lại chỉ thỏ thẻ một câu:

“Ông xã, … không ăn cơm nữa sao?”

Chu Đình: “…”

“Hừ.” Chu Đình bật cười.

Cười kiểu bị chọc điên mà đành cười, cười mà đôi mắt không hề có chút ý cười nào — toàn là bất lực.

“Em ngoài ăn với ngủ thì còn làm được gì nữa? Người ta đến tận nơi dằn mặt mà em cũng không phản kích?”

“Anh em không mà.”

“Ngốc.”

Tôi cười gượng mấy tiếng, len lén rướn người qua hôn anh ta một .

Chu Đình không né tránh, nhưng anh siết lấy eo tôi mạnh đến mức suýt nữa bóp tôi gãy làm đôi.

Thật ra, tôi anh đang chờ tôi .

Nhưng tôi không .

Tôi sợ, sợ xong sẽ nghe được câu trả lời như dao cứa tim.

Huống hồ lễ đính hôn của anh ta còn một tháng nữa mới diễn ra, tôi ít nhất còn nhận thêm được một triệu.

mà lật bài, khác nào tự dập tắt “lương tháng” của .

Ai lại đi gây chuyện với tiền cơ chứ?

Tôi thở dài một hơi, tự tìm một cớ hoàn hảo để che giấu sự do dự đó.

14

Khoảng thời gian đó, trong lúc đợi chuyến du lịch , tôi cảm giác như Chu Đình bắt đầu ghi sổ thù.

tôi nào cũng chỉ ngủ với ăn, anh ta ra cực kỳ tàn nhẫn, ban hành một chỉ thị vô cùng ác liệt:

Mỗi phải nấu cơm trưa mang đến anh ta.

Tôi ngẩn người, run rẩy :

“Cơm em nấu, heo nhìn còn tuyệt thực đấy…”

Chu Đình vừa thắt cà vạt vừa liếc mắt nhìn tôi, lạnh nhạt:

“Thì học.

Chỉ cần là em nấu, nấu ra thứ gì anh cũng ăn.”

Tôi nuốt nước bọt, gật đầu một cách khó tả.

Không ngờ thái tử lại có sở thích… M nhẹ đến thế.

khi rời đi, Chu Đình bỗng nói thêm một câu với điệu lạ lạ:

“Vài nữa có một buổi tiệc đình, anh cần em đi cùng. Sẽ có người đến đo số làm đồ em.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Để làm hài đại , khi đo xong, tôi liền lật tung mớ công thức nấu ăn lên học hành nghiêm túc.

Suýt nữa nổ tung bếp thì món ăn cũng thành xong xuôi.

Tôi hí hửng xách “đống gì đó nhìn như cục phân” đến công ty Chu Đình.

Là thái tử trong giới quý tộc Bắc Kinh, công ty của anh ta tất nhiên nằm ngay trung tâm sầm uất nhất.

Tôi từ tới ngoài mặt dùng để chắn scandal, còn lại gần như không bao tự tiện đến tìm anh.

Chủ trương của tôi luôn là: điều, ngoan ngoãn, không gây phiền phức.

lễ tân vừa tôi đã cung kính mời ngay thang máy riêng của tổng tài.

Không khoe chứ lúc đó tôi cảm giác như đại cổ đông nào đó vừa đi thị sát vậy.

Tôi thong dong bước ra khỏi thang máy, nhưng lại không Chu Đình đâu cả.

Thư ký nói anh đang họp, bảo tôi cứ văn ngồi chờ.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ.

gần nhất tôi đặt chân văn Chu Đình là hồi mới ký hợp đồng tình yêu, chỉ có một .

Nhưng ánh mắt soi mói, đánh giá của mấy nhân viên đi ngang cũng đủ khiến tôi xấu hổ đến mức ngồi không yên.

May mà Chu Đình tính khí cũng không đến mức khó chịu, không bắt tôi phải tới nữa.

Nhưng nay hiểu gió nào nổi, lại gọi tôi đem cơm lên.

Haiz, dạ đàn ông, sâu hơn đáy biển.

Chờ mãi ai quay lại, quá rảnh rỗi, tôi bắt đầu rón rén quan sát văn của Chu Đình.

Bàn làm việc giá sáu con số, sofa giá năm con số, phong cách trang trí tối giản lạnh lùng.

Tôi không nhịn được, len lén thò đầu nhìn lên bàn làm việc của anh ta.

Máy tính, một xấp tài liệu, ly nước, một khung ảnh tinh xảo…

Ánh mắt tôi bỗng khựng lại.

Khoan đã!

Khung ảnh như là ảnh tôi chụp cùng Chu Đình?!

15

Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh , đầu óc trống rỗng.

Trong ảnh, tôi và Chu Đình trông trẻ hơn bây vài tuổi.

Cả hai ngồi sát vai bên nhau, anh ta biến mất lưng tôi — chắc là đang ôm eo tôi đầy thân mật.

Tôi lúc đó có vẻ hơi căng thẳng, theo bản năng nghiêng người sát về phía anh ta.

Còn Chu Đình, như lúc đó có uống chút rượu, gương mặt trúng số di truyền càng thêm nổi bật, đôi mắt đào hoa long lanh như sao trời.

Môi khẽ cong lên, nhìn ra tâm trạng rất tốt.

Khoảnh khắc đó là lúc nào nhỉ?

Tôi nhớ ra rồi.

như là sinh nhật của Hạo Tử — anh ta, Chu Đình dẫn tôi đến dự tiệc.

Lúc đó tôi vừa mới gật đầu đồng ý làm gái giả, cũng là đầu ra mắt bè anh ta.

Bị cả đám anh ấy trêu chọc gọi “chị dâu”, đó bị kéo đi chụp nguyên một đống lung tung.

Tôi còn nhớ từng mạnh dạn Chu Đình xin tấm ảnh này, mà lúc đó anh ta chỉ dừng lại một nhịp rồi thản nhiên nói:

“Bọn họ không gửi anh.”

Tôi cũng không làm phiền thêm, rồi dần quên mất.

Không ngờ, bức ảnh ấy lại được anh ta đặt trên bàn làm việc, còn hơi ngả màu cũ.

Tôi không kìm được đưa chạm nhẹ khung ảnh, trong dấy lên một chuỗi suy nghĩ.

Chu Đình… ý anh ta là gì đây?

Đặt ảnh chụp chung với tôi – một con chim hoàng yến hờ – lộ liễu như vậy, không sợ vị hôn thê thật của anh ta rồi xé tóc tôi à?

Thế nhưng, trong tôi lại lặng lẽ sinh ra một ý nghĩ…

Phải chăng… Chu Đình có chút gì đó khác với tôi?

16

Tôi vắt óc cũng nghĩ không ra nổi.

Mệt mỏi do bị hành thức đêm ập tới, tôi ngáp một rồi cuộn ngủ gục luôn trên sofa trong văn anh ta.

Đang ngủ lơ mơ thì nghe tiếng cửa mở ra.

thư ký vừa rồi đưa nước tôi đang nhanh chóng báo cáo gì đó, nhưng đó ấy bị đè xuống thấp hẳn.

Tôi hơi cựa người.

Cơn buồn ngủ dần tan.

Có vẻ là Chu Đình đã quay lại.

Tôi đang định ngượng ngùng mở mắt thì bất chợt nghe anh ta — cố tình hạ thấp:

“Chiếc nhẫn cầu hôn mấy tôi đặt, đi giục tiến độ giúp tôi. Cỡ lễ phục nay cũng đã gửi rồi.”

“Vâng, tổng giám đốc Chu.”

“Buổi tiệc đính hôn trên đảo cũng phải theo sát. Cầu hôn xong là tổ chức luôn.”

“Rõ ạ.”

thư ký vẫn lễ phép đáp lại.

Tôi cuộn người trong sofa, đôi mắt vừa hé ra lập tức nhắm chặt lại.

Thì ra Chu Đình… thực sự thích người đó đến thế.

Thích đến mức cầu hôn xong là cưới luôn, chờ thêm một .

17

chuyến đi nghỉ ở đảo, Chu Đình bận túi bụi mấy liền.

Ra khỏi nhà từ sáng sớm, về đến tối muộn, nhưng niềm vui thì viết rõ lên từng đường nét khuôn mặt.

Tôi nhìn anh ta đang đứng trên ban công quay lưng về phía tôi, gọi điện thoại, âm thầm bấm móng .

Chỉ còn hai nữa là đi nghỉ.

Thật ra, tôi đã mơ hồ đoán được: anh ta có lẽ sẽ đính hôn với một gái nào đó trong chuyến đi này.

Tôi khẽ thở dài, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc: đến lúc dự tiệc đính hôn của người ta thì tôi nên làm sao để… ăn uống đỡ xấu hổ?

Nhưng suy nghĩ mãi mà không ra kịch bản nào hợp lý.

Cuối cùng tôi cụp đuôi theo Chu Đình lên chiếc máy bay riêng của nhóm thái tử .

Vừa mới gặp mặt nhóm người giàu có này, thì một cậu trai trẻ rạng rỡ chạy ù tới, nhảy bổ người Chu Đình.

Vừa nhào vừa kêu:

“Chồng ơi~”

Khoảnh khắc đó… nói sao nhỉ?

Tôi như phát hiện ra bí mật động trời, trong chỉ gào thét.

Không thể nào… không thể nào…

Người nhắn tin hẹn Chu Đình đi mở đó, hóa ra lại là… đàn ông?

lẽ Chu Đình tìm tôi làm gái giả là để che mắt thiên hạ?

Khám phá này khiến tôi chỉ trợn mắt há mồm: WTF?!

Lũ đàn ông ranh ma giả bộ thẳng mà lắm chiêu quá!!!

Ngay lúc tôi đang ngồi ngây ra, Chu Đình đã một cước đá bay cậu trai .

Vẻ mặt đầy khinh thường:

ăn đòn?”

Tên bị đá mà vẫn cười như được mùa, lại còn chồm lên cười toe toét:

“Đình ca, mỗi em chọc anh là mỗi cười nội thương!

em gọi anh là ‘chồng’ mà anh không phản ứng gì kìa~”

“Cút, qua là anh lười chấp thôi.”

Chu Đình liếc hắn một , tuy không kiên nhẫn nhưng rõ ràng là… thân thiết.

Ơ?

Lại… xoắn não rồi.

Chọc ghẹo à?

Lúc này, Chu Đình quay sang nhìn tôi, chỉ liếc một mà đã nhíu mày, rồi cong môi cười như không cười.

“Tiểu Uyển, sao em làm mặt như thể bị sét đánh thế?

“Không lẽ em tưởng nó nghiêm túc à?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương